Chương 20: Gặp được một người

Mang hành lý lên phòng, tôi vừa bắt đầu sắp xếp quần áo vừa tức giận lẩm bẩm chửi thầm Mộ Thiếu Quân ngang ngược, vô lý dùng cách này để bắt ép tôi.

Sau khi sắp xếp sau, tôi mới chợt nhớ là điện thoại của mình hết pin. Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, tìm điện thoại trong túi sách, mở ra cằm sạc điện vào tôi mới nhìn thấy thông báo: 10 cuộc gọi nhỡ và hơn 20 tin nhắn từ Hàn Tuấn gửi cho mình.

Chủ yếu là nhắn hỏi tôi có sao không, tối qua có việc gì mà đột nhiên biến mất hại anh ấy vô cùng lo lắng.

Tôi thấy áy náy quá, cân nhân một chút liền gọi điện cho Hàn Tuấn.

"Alo, Dung nhi, tối qua em sao vậy? Sao đột nhiên bỏ về? Anh gọi điện mãi mà không thấy em bắt máy, đi tìm cũng không rõ em ở đâu nên vô cùng lo lắng. Bây giờ em sao rồi?"

Bên công ty Hàn thị, Hàn Tuấn đang làm việc thì bất ngờ nhận được điện thoại của tôi, sự lo lắng dồn nén từ tối qua cùng vui mừng quá đỗi khiến anh không kìm được mà hỏi liên tục qua điện thoại khiến tôi vừa cảm động vừa áy náy.

Tôi cười nói:" Anh đừng lo lắng quá. Em không sao. Tối qua thấy hơi mệt nên về trước mà điện thoại thì lại hết pin, em cũng không nhớ vừa hay lúc nãy mở ra mới thấy cuộc gọi nhỡ của anh , nên em gọi cho anh để anh không lo nữa này. Thực xin lỗi! Em bất cẩn quá!"

"Không sao! Em không xảy ra chuyện gì là tốt rồi! Thế hiện tại đã khỏe hơn chưa?" Hàn Tuấn thấy tôi nói mình bị nhức đầu liền lo lắng quan tâm hỏi.

"Em không sao rồi. Thôi, anh làm việc đi. Em không làm phiền anh nữa."

"Được." Hàn Tuấn đặt điện thoại lên bàn mà vẫn còn cười. Lại bất giác nhớ tới hình ảnh xinh đẹp của cô tối qua trong bữa tiệc, ý cười trong mắt đẹp cười nồng đậm.

Anh nghĩ mình đã càng ngày càng thích em rồi! Con mèo nhỏ à...!!!

——-

5 giờ chiều, tôi bắt xe ra ngoài đi tới trung tâm thương mại dạo một lòng.

Có nhớ lần trước tới đây, tôi và Chung Hân có nhìn trúng một cái váy màu trắng rất đẹp.

Tưởng tượng cái váy này khoát lên người cô ấy đẹp tới cỡ nào là trong lòng lại thấy hưng phấn không thôi, đợi Chung Hân đi công tác trở về qua hôm sau chính là sinh nhật của cô ấy, tôi sẽ mua chiếc váy đó làm quà tặng bất ngờ, đảm bảo Chung Hân sẽ phấn khích hét lên cho coi.

Mím môi cười vui vẻ, tôi trực tiếp đi vào quầy bán quần áo lần đó. Đi tới chỗ cũ, cũng may, cái váy kia chưa bị ai mua.

Tôi đi tới cầm chiếc váy lên ngắm nghía một hồi, cảm giác thoả mãn không thôi.

Chất vải mềm mịn, màu trắng thanh thuần, đơn giản mà tinh tế tuy có mắc một chút nhưng với điều kiện kinh tế hiện giờ tôi hoàn toàn có thể mua được nó.

"Chị ơi, em lấy chiếc váy này, chị giúp em gói lại với nhé!" Tôi quay sang mỉm cười đưa chiếc váy mình ưng ý cho chị nhân viên bên cạnh.

"Vâng, thưa quý khách..."

"Tôi thích cái váy đấy, cô gói cho tôi cái đó."

Đúng lúc chị nhân viên kia định mang váy đi thì một giọng nói chanh chua, lanh lảnh từ một cô gái khác tiến lên ngăn chặn.

Tôi đưa mắt nhìn theo hướng giọng nói kia, lại thấy một cô gái tầm tuổi như mình mặt mũi thanh tú nhưng đôi mắt có phần sắc sảo tâm cơ đang ôm tay thân thiết với một người đàn ông bên cạnh tiến đến chỗ tôi và chị nhân viên đang đứng.

Người đàn ông kia, một thân tây trang đen bóng sang quý, khí chất ngời ngời, đặc biệt thu hút chính là khuôn mặt điển trai không góc chết, nếu nói anh ta đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh cũng không ngoa đâu.

"Thực xin lỗi vị tiểu thư này, chiếc váy này đã được vị tiểu thư kia mua trước rồi ạ. Cô có thể lựa chọn những cái khác, cửa hàng chúng tôi mới nhập về hàng mới nhất, rất đẹp, cô có thể thử xem."

Chị nhân viên này không hề lúng túng trước tình cảnh này, hẳn đã gặp qua rất nhiều trường hợp, nở một nụ cười tươi khéo léo nói đỡ.

"Tôi không thích, tôi chỉ thích cái váy này. Cô mau gói lại cho tôi, cô ta trả bao nhiêu tiền tôi trả gấp đôi."

Cô gái kia hoàn toàn tỏ thái độ bất hợp tác, kiêu ngạo, hống hách ra lệnh cho chị nhân viên còn không quên dùng ánh mắt khıêυ khí©h nhìn tôi như muốn nói "tôi cứ thích cái váy này đấy, cô muốn làm gì được tôi, tôi đây là người có tiền hơn cô".

Tôi thấy thái độ quá mức quá đáng của cô gái đó cũng không thấy gì lạ, đối với loại tiểu thư ngậm thìa vàng từ trong trứng không coi ai ra gì như cô ta, tôi không muốn nói chuyện, không muốn dây dưa càng hơn là khinh thường.

Bởi vì tôi biết, khổ cực làm ra đồng tiền mới biết trân trọng vật mà mình mua. Chỉ là có chút tiếc nuối nhìn chiếc váy, dù sao Chung Hân cũng thật thích nó mà giờ lại bị người ta trắng trợn muốn cướp mất.

Haizzz....

"Chuyện này....." chị nhân viên kia hiển nhiên quá khó xử trước một vị khách không hiểu lý lẽ như vậy, hết nhìn hai người kia lại nhìn tôi không biết làm sao.

Tôi nhìn một nam một nữ trước mặt, không muốn đánh giá quan hệ bọn họ cũng là lười muốn dây dưa rồi.

Cười lạnh trong lòng, tôi mỉm cười với chị nhân viên:" Không sao đâu, chị bán cho vị tiểu thư kia đi. Tôi mua cái khác là được." Khoát tay xong đi ra chỗ khác.

Tôi đi ra khu vực khác tìm cái váy mới, nên hoàn toàn bỏ qua ánh mắt đắc thắng của cô gái kia, ánh mắt cảm ơn của chị nhân viên và...ánh mắt sửng sốt của người đàn ông kia.

Thực ra không phải tôi sợ bọn họ mà là ngại phiền phức, cuộc đời này của tôi đã có quá nhiều phiền phức lắm rồi, hiện tại tôi chỉ muốn yên ổn sống cho qua ngày mà thôi.

Chọn được một cái váy màu xanh nhạt khác mình ưng ý, tôi mang đi thanh toán, song lại khó hiểu nhìn chị nhân viên:"Chị xem lại đi, em chưa có trả tiền bộ váy này mà?"

Chị nhân viên mỉm cười đầy ý tứ liếc nhìn ra xa nói:"Vị tiểu thư này sao lại vậy, vị tiên sinh kia đã trả tiền cho cô rồi mà?"

Tiên sinh? Tiên sinh nào?

Tôi trợn trắng mắt nhìn theo tầm mắt của chị ta hướng sang phải, lại thấy người đàn ông đi cùng với cô gái kiêu căng háo thắng vừa nãy sinh sự với tôi cũng đang đưa mắt nhìn tôi, trong mắt có chút ánh náy.

Anh ta định bồi thường cho tôi vì vụ việc vừa nãy sao? Nghĩ tới đây thì tôi mới tức giận. Tôi không cần anh ta thương hại hay muốn bồi thường gì cả.

Không quản nhiều tôi chạy về phía anh ta. Thấy anh ta đang đứng bấm điện thoại một mình, tôi tiến lên lạnh lùng nói:

"Thưa anh, cảm ơn anh có lòng trả tiền cho tôi nhưng mà, tôi không cần sự thương hại từ anh. Tiền tôi tự kiếm tự mình có thể mua váy. Đây là tiền mặt, mong anh nhận lại, cảm ơn."

Tôi nhét tiền vào tay anh ta rồi quay người bỏ đi, tôi ghét người nhà giàu như vậy, nghĩ mình có tiền có thể làm bất cứ cái gì mình muốn sao?

"......."

Dời khỏi trung tâm thương mại, tôi đi dạo một lúc rồi ghé qua một quán cà phê tên rất đặc biệt "Cô Đơn".

Chỉ là không ngờ trái đất tròn đến vậy, tôi lại gặp phải người đàn ông ở trung tâm lúc nãy.

Anh ta và tôi đều muốn mở cửa đi quán, tuy có chút kinh ngạc nhưng tôi cũng không biểu hiện gì có ý để anh ta vào trước nhưng lại không ngờ anh ta mở cửa lịch sự mời tôi vào.

Tôi thấy vậy cũng không biết làm sao, từ chối thì bất nhã quá nên lịch sự mỉm cười nhẹ nói câu "cảm ơn" rồi bước vào trong.

Chọn cho mình một bàn không người, đang định gọi đồ uống thì thấy anh ta mỉm cười đứng trước mặt tôi:"Cô muốn uống gì? Hôm nay tôi mời cô."

Tôi khó hiểu nhìn anh ta, thấy trên người anh ta không biết lúc nào khoác lên một cái tạp dề, không phải anh ta là anh viên của quán đấy chứ?

Nhưng mà tôi vẫn muốn từ chối:" Anh...Không cần đâu...tôi..."

Nhưng mà chưa nói xong lại bị chặn ngang:"Đừng từ chối tôi, em gái tôi quá đáng như vậy mà cô vẫn bỏ qua nhưng tôi là anh trai vẫn cảm thấy không tốt muốn thay nó xin lỗi cô một tiếng. Cô uống gì nào?"

"...." Thì ra hai bọn họ là anh em. Nhưng sao tính cách khác nhau thế?

"Cho tôi một capuchino đi." Tôi không từ chối nữa, cười nhạt nói.

"Có ngay."