Chương 6: Gió mạnh nhấc lên một góc đấu lạp, một ánh mắt cười mà như không cười đảo qua người Vô Quái

Phía đông cách thành Lạc Dương hơn bốn mươi dặm, thôn Tiểu Dương.

Khi nhìn thấy có người ở, điều đầu tiên Hàn Tô nghĩ đến chính là muốn một bữa ăn ngon.

Thôn Tiểu Dương, danh xứng với thực, chỉ là một thôn trang nhỏ. Nhưng cũng may vẫn có một tiệm mỳ đơn giản ở mặt đường.

Đã rất lâu không được ăn uống ngon lành, Hàn Tô và Vô Quái theo mùi mà đến tận cửa quán.

Vừa đến nơi, Vô Quái đã đi thẳng vào vấn đề: “Cho hai chén mì.”

Tiểu nhị vội vàng tiến lên: “Đạo trưởng, muốn thử mì thịt dê gia truyền của bổn điếm hay không?”

Xưng hô đạo trưởng này thật sự là…… Hàn Tô có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Vô Quái nhìn tiểu nhị, trong mắt ẩn chứa sự chờ mong, vươn hai ngón tay, ngôn ngữ kiên định: “Hai chén.”

“Gâu ~~”. Tiểu Hắc ở một bên phe phẩy cái đuôi lấy lòng.

Vô Quái liếc mắt nhìn nó một cái, lại quay sang nói với tiểu nhị, “Thêm một con gà nướng.”

Lông mi của Hàn Tô dựng thẳng – hóa ra nàng vì tiểu Hắc mới bằng lòng chọn thêm gà nướng sao.

“Vâng! Hai chén mì thịt dê, một con gà nướng!” Tiểu nhị thét to đi vào bên trong.

Chỉ chốc lát sau, mì nước và gà nướng đều được bưng lên.

Gà nướng hương vị không tệ, trong dai ngoài giòn.

Vô Quái xé một cái đùi gà đặt vào trong bát Hàn Tô. Hàn Tô vừa định nói cảm ơn, lại thấy nàng xé cái đùi còn lại ném cho tiểu Hắc.

……

Hàn Tô im lặng — nàng có phải hay không coi mình giống như đang nuôi tiểu Hắc.

Tiệm mì trong thôn nhỏ này thật sự rất được, một bát mì lớn đến nỗi hai người bọn họ ăn xong bụng muốn nở ra.

Ăn uống no đủ, hai người thanh toán tiền, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này có thêm hai vị khách khác xuất hiện tại cửa tiệm mì, mà cửa ra vào lại rất nhỏ, trong chốc lát hai bên đối mặt nhau.

Vô Quái và Hàn Tô lui qua một bên, muốn chờ bọn hắn đi vào rồi mới rời đi.

Hai vị khách này, một người mặc áo choàng lông chồn trắng, quần áo bên trong cũng là màu trắng; người còn lại mặc quần áo màu đỏ tía, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen thật dầy.

Hai bộ quần áo vừa nhìn đã biết là chất liệu thượng thừa, hơn nữa vóc dáng của cả hai đều không thấp, rất là khiến người khác chú ý.

Hai người này vừa xuất hiện, khiến cho toàn bộ bên trong cửa hàng thoáng chốc im lặng một chút. Mọi người đều tò mò hai người này có bộ dạng thế nào, nhưng đáng tiếc cả hai đều đội đấu lạp, khiến người khác không thấy rõ lắm.

Vô Quái đứng ở một bên, lẳng lặng chờ bọn họ vào bên trong. Hàn Tô đứng ở bên cạnh nàng, trong khoảnh khắc nhìn thấy hai người kia, hắn lập tức cúi đầu — hai người này không phú thì cũng quý, nơi đây lại ở gần thành Lạc Dương, cẩn thận vẫn hơn.

Hai người trực tiếp nâng bước tiến vào bên trong, Vô Quái thấy bọn họ đi rồi, nâng chân muốn bước qua cửa.

“Cô nương, xin chờ một chút.” Giọng nam trầm thấp từ phía sau nàng truyền đến.

Vô Quái nghi hoặc hơi quay người lại, chỉ thấy vị mặc khách mặc áo bào trắng đang đi về phía mình. Nàng nhíu mày – lần này nàng mặc trang phục giả nam giả nữ, mà người này liếc mắt một cái đã nhận mình là một vị cô nương. Trong lòng Vô Quái dâng lên chút cảm giác khác thường.

Người nọ đi đến trước mặt nàng, một tay chắp ở sau người, một tay duỗi về phía nàng. Bàn tay vươn ra có làn da trắng gần như trong suốt, năm ngón tay thon dài mang theo một loại mỹ cảm yêu dị. Rất khó tưởng tượng, nam tử có đôi bàn tay như vậy sẽ có bộ dáng gì nữa.

Vô Quái lui về phía sau một bước, có chút không vui nhìn người trước mặt, “Có chuyện gì?”

Hàn Tô vốn vẫn đứng bên cạnh nàng thấy vậy, vội vàng bước lên chắn ở trước người Vô Quái, vẻ mặt đề phòng nhìn người áo bào trắng, rất có hàm nghĩa bảo vệ ở bên trong.

Người nọ dừng một chút, bàn tay đưa đến trước mặt bọn họ hơi hơi mở ra: “Tại hạ chỉ là muốn mượn tay cô nương nhìn một chút.”

Hàn Tô nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Nam nữ thụ thụ bất thân, các hạ thỉnh tự trọng.”

Người nọ nghe vậy thu lại cánh tay, giọng nói từ sau đấu lạp truyền ra có hơi chút tiếc nuối: “Là ở hạ đường đột.”

Hàn Tô khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra người này cũng không phải côn đồ càn quấy, bọn họ hẳn là có thể rời đi.

“Vô Quái, chúng ta……” Nhưng hắn còn chưa nói xong, chợt nghe đến thấy tiếng nói không gợn sóng của Vô Quái ở phía sau: “Có ưu việt gì?”

Ưu việt?? Hàn Tô sửng sốt.

Nam tử áo bào trắng ở đối diện lại dù có hứng thú nói tiếp: “Cô nương muốn ưu việt gì?”

Vô Quái cân nhắc một chút, lắc lắc đầu: “Không thể nghĩ ra. Quên đi.” Nàng vỗ vỗ bả vai Hàn Tô: “Đi thôi.”

Hàn Tô bị đoạn đối thoại kỳ quái vừa rồi làm cho không hiểu gì cả, nhưng hắn vẫn rất thông minh, theo Vô Quái rời đi. Tiểu Hắc cũng ngoan ngoãn đi theo hai người.

Người áo trắng không ngăn trở, chỉ nói một câu: “Cô nương, có duyên sẽ gặp lại.”

Hàn Tô thực không thích giọng nói của hắn, nghe vô cùng thần bí, ngược lại có chút giống Vô Quái. Nhưng Vô Quái là Vô Quái, nàng thần bí là có đạo lý. Vừa nghĩ hắn vừa liếc nhìn Vô Quái một cái, đúng lúc Vô Quái cũng nhìn lại.

“Chạng vạng hôm nay chúng ta có thể đến Lạc Dương, nhanh thêm chút nữa, nếu không trời tối cửa thành sẽ bị đóng.”

“Nhanh như vậy?” Hàn Tô có chút kinh ngạc.

“Ừ, để ta đánh xe. Ngươi ngồi cho ổn định.”

“Được.”

Người áo trắng vẫn đứng ở cửa, không nhúc nhích, cho đến tận khi xe ngựa của bọn họ đi xa.

Nam tử khoác áo choàng đen vừa mua hai bầu rượu, đi tới bên người hắn: “Đại nhân, mua xong rồi.”

“Ừ, đi thôi.”

Hai người rời khỏi quán mì, cưỡi trên hai con ngựa nhanh chóng rời đi.

Người cưỡi ngựa tốc độ tất nhiên là nhanh hơn xe ngựa, không bao lâu hai người đã đuổi kịp xe ngựa của Vô Quái.

Nghe thấy tiếng ngựa, Vô Quái nghiêng đầu nhìn lại.

Hai người vừa rồi đang cưỡi ngựa lướt qua xe của bọn họ.

Gió mạnh nhấc lên một góc đấu lạp, một ánh mắt cười mà như không cười đảo qua người Vô Quái, đôi môi mỏng khẽ cong lên, da thịt trắng hơn tuyết ở dưới tấm lưới như ẩn như hiện, vẽ phác thảo ra một khuôn mặt yêu mị độc tuyệt.

Bàn tay cầm dây cương của Vô Quái dừng lại ở giữa không trung, chờ nàng lấy lại tinh thần, nam tử áo trắng giống như yêu tinh vừa rồi đã sớm cùng đồng bạn, biến mất ở đường cuối.

Tiểu cô nương, ta cảm thấy chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Kẻ vừa rồi như thế nào?” Cuối cùng Hàn Tô không nhịn được cất tiếng hỏi.

“Hắn mặt che, ta không nhìn được.”

“Không phải cô có thể tính ra sao?”

Vô Quái liếc trắng mắt: “Ta là người, không phải thần.”

“Chỉ là ta cảm thấy ngươi có vẻ cái gì cũng biết……”

“Ừ, chỉ có ngươi cảm thấy thế.” Vô Quái phản bác.

“Có điều, như vậy cũng tốt.” Khóe miệng Hàn Tô cong lên: “Nếu chuyện gì cũng biết, cuộc sống chẳng phải là rất nhàm chán sao.”

“Không phải nhàm chán.”

“Hả?”

Vô Quái nhìn đường nhỏ phía trước, nhẹ giọng nói: “Là bất đắc dĩ.”

“Tại sao lại bất đắc dĩ?”

Hai người gian im lặng một hồi, Vô Quái bình tĩnh nói: “Nhanh chóng lên đường quan trọng hơn.” Roi ngựa lại nhanh hơn tốc độ.

Hàn Tô nhận ra được nàng không muốn tiếp tục đề tài này, cho nên cũng thức thời không hỏi tiếp.

Sắp đến Lạc Dương rồi.

Sư phụ của nàng, sẽ ở nơi nào đây?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lạc Dương.

Khi còn bé thường cùng sư phụ hối hả ngược xuôi, Vô Quái cũng đi qua không ít thành trấn lớn, cho nên nhìn cũng quen mắt. Nhưng đây là lần đầu tiên đến Lạc Dương, nàng vẫn không tránh khỏi cảm thán một phen. Quả nhiên là thừa hưởng phong cách cổ xưa của Ngụy Tấn, Lạc Dương nơi nơi đều có một loại cảm giác tiêu sái phiêu dật, lại mang theo nét đẹp ung dung quý giá, làm người ta vô cùng ấn tượng.

Tiến vào trong thành Lạc Dương, Hàn Tô nhanh chóng lôi kéo Vô Quái đến nhà mình.

Cửa son tượng đá, tường cao ngói xanh. Chính giữa cửa treo một tấm biển thϊếp vàng vô cùng khí thế — Kỳ Vương phủ.

Vô Quái nhìn bốn phía một vòng, trong lòng âm thầm khen ngợi: Nơi này yên tĩnh giữa phố phường nhộn nhịp, dựa vào núi, ở cạnh sông, quả là một nơi địa linh nhân kiệt.

“Quả nhiên, ngươi không giật mình.” Hàn Tô cười nhảy xuống xe ngựa: “Có phải ngươi đã sớm tính đi ra được thân phận của ta?”

Vô Quái thành thực đáp: “Ta không tính, nhưng ta biết ngươi không phải người bình thường.” Cuối cùng nàng lại bổ sung một câu: “Rất có tiền.”

“……” Nụ cười của Hàn Tô hơi cứng lại, rồi sau đó nhịn không được lại phá lên cười ha hả: “Vô Quái, ngươi thật sự là rất thú vị.”

“Xuống đi, chúng ta vào trong phủ.” Hàn Tô vươn bàn tay về phía Vô Quái, Vô Quái nhìn thoáng qua, rồi sau đó lưu loát tự mình nhảy từ trên xe ngựa xuống, không mượn sức của hắn.

Nhìn thấy trên mặt Hàn Tô có chút mất tự nhiên, Vô Quái nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng không nên đỡ tiểu đồng.”

Hàn Tô nhoẻn miệng cười: “Một chút nữa sẽ không còn là đạo trưởng.”

Hàn Tô đi về phía cửa lớn, Vô Quái đi theo phía sau hắn, tiểu Hắc đi phía sau nàng.

Lúc này trước cửa đang có hai hộ vệ trực, nhìn thấy Hàn Tô một thân quần áo đạo bào đi vào bên trong, trực tiếp nâng binh khí, ngăn cản đường đi của hắn, lớn tiếng quát: “Kẻ nào?!”

Hàn Tô dừng lại bước chân, sắc mặt không ngờ nhìn hai người trước mặt: “Ngay cả ta đều không nhận được sao?”

Hai người nghe thấy giọng nói rất là quen thuộc, tập trung nhìn kỹ, lập tức mừng quá đỗi.

“Vương gia!”

“Vương gia đã trở lại!”

Bọn họ vừa mở cửa, vừa hướng vào bên trong phủ lớn tiếng báo tin vui: “Cung nghênh Vương gia hồi phủ!”

Toàn bộ Vương phủ nháy mắt trở nên ầm ĩ.

Vương gia mất tích hơn một tháng đã hoàn hảo trở lại!

Lão quản gia Từ Lăng nghe được tin tức, kích động đến nỗi suýt nữa vấp ngã ở ngưỡng cửa, sải bước về phía cửa chính, nghênh diện gặp được Hàn Tô và Vô Quái vừa mới tiến phủ.

“Từ tiên sinh!”

“Vương gia.” Từ quản gia hai tay chắp trước ngực, vừa hành lễ vừa hơi hơi run rẩy, gần như vui quá mà khóc.

Hàn Tô cười duỗi tay đỡ hắn: “Từ tiên sinh, ta đã trở về.”

Từ quản gia trước mặt khoảng hơn năm mươi tuổi, mặt sắc hơi tiều tụy, tóc đã hai màu, nhưng dáng người vẫn cao ngất. Lúc này giọng nói của lão nghẹn ngào, chỉ không ngừng nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”

Cảnh tượng gặp lại nhau trước mắt làm cho Vô Quái vô cùng cảm khái — bên trong Vương phủ sợ là đã sớm chuẩn bị tinh thần Hàn Tô không thể về được.

Một lát sau, Từ quản gia mới chú ý tới Vô Quái đứng ở một bên: “Vương gia, vị này là……”

Hàn Tô giới thiệu: “Vị này là Cơ Vô Quái cô nương, ân nhân cứu mạng của ta.”

“Kính chào Từ tiên sinh.” Vô Quái đi lên phía trước, hơi hơi nâng tay, xem như chào hỏi.

“Đa tạ ơn cứu mạng chủ nhân của cô nương.” Từ quản gia lại khuỵu chân, quỳ xuống hành đại lễ.

Vô Quái có chút luống cuống, nàng lần đầu tiên thấy người khác hành đại lễ với mình như thế, vội vàng vươn tay đỡ hắn: “Từ tiên sinh, khách khí, mau đứng lên.”

Hàn Tô cũng duỗi tay kéo hắn: “Ta nói rồi, cho tới bây giờ tiên sinh đều không phải hạ nhân, không cần như vậy.”

Từ quản gia đứng lên: “Chỉ là lão hủ cao hứng quá.”

Hàn Tô nói: “Vô Quái cô nương lần đầu đến Lạc Dương, muốn nghỉ ngơi lại đây một thời gian, phiền Từ tiên sinh sắp xếp chỗ ở.”

“Nếu như cô nương không chê, ở tạm phòng tại Tây uyển được chứ?” Từ quản gia nói chuyện có tác phong rất nho nhã, nhìn ra được là một người có học thức.

“Vậy làm phiền Từ tiên sinh.” Vô Quái cũng không khách khí, trực tiếp cảm tạ.

“Thanh Trúc.”

“Có, thưa tiên sinh.” Một nha hoàn bộ dạng bình thường chạy lại đây.

“Ngươi dẫn Vô Quái cô nương đi đến Tây uyển nghỉ tạm, thời gian này ở bên hầu hạ cô nương, không thể chậm trễ.”

“Vâng, tiên sinh.”

Vì thế Vô Quái thuận theo tự nhiên ở trong Vương phủ, tiểu Hắc cũng theo đó mà được ở trong căn phòng lớn.

Phòng phía tây phong cảnh rất được, những gia đình giàu có quyền thế như Vương phủ đều dùng phòng phía tây để tiếp khách. Hiện tại chỉ có một mình Vô Quái làm khách ở nơi này, cho nên vô cùng yên tĩnh, hơn nữa khung cảnh bố trí đơn giản, khiến cho Vô Quái cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng cảm khái vạn phần: Quả nhiên là phú quý nhà người ta. Còn có riêng một khu tiếp khách. Ngày đó cứu Hàn Tô, nếu không phải sư phụ đi vắng, ngay cả phòng cho hắn ngủ cũng không có.

Nàng ở tại Thính Vũ lâu nằm phía đông trong Tây uyển.

Thính Vũ lâu là lầu các nhỏ cao hai tầng, chung quanh có tường gạch xây cao bằng khoảng đầu người, tạo thành một khoảng sân không lớn, trên tường có một cánh cửa gỗ.

Phía sau lầu các liền với một cái hồ nuôi cá chép, thời gian nhàn rỗi có thể đến bên bờ hồ ngồi ngắm cảnh cho cá ăn, rất là thích ý. Đối diện hồ là một phòng khách khác, hiện tại không có người ở, vì thế cảnh đẹp hồ nước này bị một mình nàng độc hưởng.

Tới giờ cơm chiều, Từ tiên sinh đến mời Vô Quái qua Thiên Thính dùng cơm.

Vô Quái sờ sờ đầu tiểu Hắc: “Ngoan ngoãn, chờ ta trở về sẽ cho mang cho ngươi đồ ăn ngon.”

Ánh mắt Tiểu Hắc lấp lánh nhìn nàng, vui vẻ kêu một tiếng: “Gâu ~”

Một đường đi theo Từ tiên sinh, Vô Quái im lặng không nói nhiều lắm. Địa vị của vị Từ tiên sinh này trong Vương phủ không phải đơn giản chỉ là một quản gia bình thường, có điều cụ thể là như thế nào, Vô Quái không muốn tìm hiểu, không phải chuyện gì cũng phải biết rõ như lòng bàn tay.

Mà đối với bữa tiệc đón gió này, Vô Quái thật ra có vài phần chờ mong: Hẳn là sẽ có không ít đồ ăn ngon.

“Vô Quái cô nương, mời vào bên trong.” Đến Thiên Thính, Từ tiên sinh làm tư thế mời, Vô Quái gật gật đầu rồi đi vào.

Hàn Tô đang ngồi ở trước bàn, nhìn thấy Vô Quái tiến vào, hắn đứng dậy đón chào: “Vô Quái cô nương, mời ngồi.”

“Cảm ơn.” Vô Quái thoải mái ngồi xuống, Hàn Tô ở đối diện vẫn mỉm cười nhìn nàng.

Hàn Tô lúc này, mặc một bộ quần áo xanh thẫm, tóc cột bằng phát quan bạch ngọc, giơ tay nhấc chân đều có cảm giác nho nhã, thật sự là ngọc thụ lâm phong. Hơn nữa khuôn mặt tuấn tú khiến người người oán trách, không hổ là mỹ Vương gia Hàn Tô thanh danh lan xa của Lạc quốc.

Nhưng, Vô Quái lại đột nhiên nhớ bộ dáng khi mặc đạo bào của hắn lúc trước……

Vừa ngồi xuống, Hàn Tô đã phân phó với người bên cạnh: “Mang đồ ăn lên.”

Chỉ chốc lát sau, thức ăn đã được bưng đi lên.

Gà vịt thịt bò đầy đủ mọi thứ, màu sắc mê người, còn tỏa ra hương thơm nóng hầm hập, làm cho người ta nhịn không được mà thèm nhỏ dãi.

“Vô Quái cô nương, mời dùng.”

Vô Quái cũng không nói thêm nữa, trực tiếp cầm đũa bắt đầu ăn.

Ừm…… Hương vị quả nhiên không tệ.

“Nếm thử món cá trường thọ này, là món ăn nổi tiếng của Lạc Dương đó.” Hàn Tô gắp một miếng cá đến trước mặt Vô Quái.

“Ừ.” Vô Quái thử một miếng, hương vị rất kỳ lạ, ngọt mặt chua ba vị vừa đủ. Nàng có chút hưởng thụ nheo mắt lại – thật ngon a.

Nhìn bộ dạng của nàng, chẳng khác gì con mèo nhỏ ăn được cá, vẻ mặt thỏa mãn, Hàn Tô bất giác nở nụ cười.

Bữa cơm này Vô Quái ăn rất là vui vẻ.

Hàn Tô ăn cơm không thích nói chuyện, vì thế nàng có thể chuyên tâm ăn cơm. Cuối cùng còn hỏi có thể mang một ít trở về hay không, trong phòng tiểu Hắc đang chờ. Hàn Tô tự nhiên đồng ý, phân phó cho bọn nha hoàn đến phòng bếp lấy một ít xương thịt cho Vô Quái mang về, dù sao một đường này hắn và tiểu Hắc coi như là bạn cùng chung hoạn nạn.

Sau khi ăn xong, Vô Quái cảm thấy hơi mệt, dù sao cũng đã bôn ba hồi lâu.

Hàn Tô nhìn ra vẻ mỏi mệt của nàng, dịu giọng nói: “Ngươi trở về nghỉ cho khỏe đi, chờ nghỉ ngơi đủ, ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một vòng quanh Lạc Dương.”

“Được, vậy đa tạ.” Vẻ mặt của Vô Quái vẫn không chút thay đổi.

“Lại để ta đưa Vô Quái cô nương trở về.” Lúc này, Từ quản gia ở một bên đã đi tới, vì nàng dẫn đường trở về Tây uyển.

“Phiền toái tiên sinh.” Hàn Tô mỉm cười nói lời cảm tạ.

Quản gia từ ái nhìn Hàn Tô, quan tâm nói: ““Vương gia cũng nên nghỉ ngơi cho sớm.”

“Đa tạ.” Vô Quái gật đầu nói, đứng dậy đi theo phía sau Từ quản gia.

__Hết chương 6__