Chương 15: Tiểu Hắc…

Năm mới đã qua, Hàn Tô mười chín tuổi, theo như lời nói của Thanh đại sư, đại kiếp của hắn không còn xa nữa.

Thời gian ngày ngày trôi đi, Hàn Tô ngược lại dần buông xuống những lo lắng trùng điệp.

Sau khi thân thể khỏe mạnh lại, mỗi ngày hắn đều đến Thính Vũ lâu tìm Vô Quái. Có khi cùng nàng đánh cờ, có khi mang theo vài món điểm tâm trò chuyện hồi lâu, có khi hắn chỉ im lặng ngồi ở một bên nhìn Vô Quái đùa nghịch bàn bát quái và ba đồng tiền với xác rùa mà hắn nhìn không hiểu.

“Vô Quái, mấy ngày nữa chúng ta đến Tân An thăm sơn cốc được không?” Hàn Tô có chút chờ đợi nhìn Vô Quái.

Huyện Tân An ngay cạnh thành Lạc Dương, huyện có một sơn cốc được ví với chốn Bồng Lai tiên cảnh. Nếu muốn du ngoạn cẩn thận một chút, tính cả thời gian đi về khoảng chừng mười ngày.

Vô Quái không nói một lời thu ba đồng tiền trên bàn, lại gieo một quẻ.

Hàn Tô rất kiên nhẫn chờ ở một bên.

— Gần đây nàng xem bói càng ngày càng nhiều.

“Không đi.” Đây là câu trả của Vô Quái sau khi tính xong quẻ.

“Thế qua mấy hôm chúng ta đi chợ hoa ngắm mẫu đơn được không? Khi đó là lúc mẫu đơn nở đẹp nhất.” Hàn Tô cũng không để ý, lại đưa ra một đề nghị khác.

Vô Quái lắc đầu: “Vườn hoa trong phủ không phải cũng có mẫu đơn sao? Chờ hoa nở, muốn ngắm hoa ở trong phủ là được rồi.”

Giọng nói Hàn Tô thấp xuống: “Thôi bỏ đi……”

Vô Quái nghe được sự thất vọng trong giọng nói của hắn, không đành lòng.

Nhưng mà……

Nàng đã tính qua……

Cho dù đi về nơi nào, quẻ tượng đối với Hàn Tô — đều là đại hung.

Hiện nay chỉ có Vương phủ này phong thuỷ không tệ coi như nơi tránh họa.

Nàng không thể để cho hắn rời đi, cũng không muốn hắn rơi vào cảnh nguy hiểm.

Nhưng có một số việc, trốn cũng không tránh khỏi.

Cuộc săn bắn mùa xuân của Hoàng gia đúng hạn tới, con cháu hoàng gia trong độ tuổi đều phải tham gia, cùng chung vui với thiên tử.

Nhị hoàng tử Hàn Tô đã ở trong danh sách.

Sau khi Hàn Tô được phong làm Kỳ vương gia, các buổi săn thú mùa xuân hàng năm đều tham gia, tuy rằng chưa bao giờ được coi trọng, nhưng là việc có lệ, không thể không đi.

Ngày hôm nay, Hàn Tô lại đến Thính Vũ lâu, Vô Quái trực tiếp dẫn hắn đến đầm nước bên cạnh sân sau.

Hai người ngồi đối diện trên băng ghế đá đặt bên cạnh ao, ở giữa có chiếc bàn nhỏ còn đặt ba đồng tiền Vô Quái chưa thu hồi.

Hàn Tô cầm theo sách đến xem, nghĩ là Vô Quái tính quẻ của nàng thì hắn ở một bên đọc sách.

Nhưng hôm nay Vô Quái không giống bình thường, nàng không tiếp tục im lặng đùa nghịch quẻ tượng mà trực tiếp đi tới trước mặt Hàn Tô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không nên tham gia buổi săn thú.”

Hàn Tô hơi dừng một chút, rồi sau đó lắc lắc đầu: “Chuyện này sợ không phải do ta.”

Vô Quái mím môi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, chậm rãi phun ra ba chữ: “Không được đi.”

Nghe nàng nói như thế, Hàn Tô cảm thấy hiểu được cái gì, ngẩng đầu nhìn nàng, lại bất đắc dĩ cười: “Trốn được một lần thì như thế nào? Suốt ngày hoảng sợ, không bằng thuận theo ý trời.”

Vô Quái ngạc nhiên — hắn không để ý như thế sao? Biết rõ nàng muốn ám chỉ cái gì, càng muốn nhảy vào trong hố lửa!

Giọng nói nàng bình tĩnh nhưng lại mang theo sự tức giận không hiểu tại sao, nói từng chữ một: “Nếu có thể trốn một lần, thì nhất định có thể trốn lần tiếp theo.”

Hàn Tô cười khổ: “Buổi săn, ta không thể không đi.”

“Chẳng lẽ một người bệnh nặng cũng không thể không đi sao?”

“Bệnh nặng?” Hàn Tô thở dài: “Giả bệnh là không thể thực hiện được……”

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy Vô Quái mặt không chút thay đổi vươn tay về phía mình, rồi sau đó đẩy mạnh một cái……

Phía sau hắn chính là hồ nước trong suốt.

……

“Rầm –”

Bất ngờ không kịp phòng bị, hắn bị đẩy từ trên ghế đá ngã thẳng vào trong hồ nước, nước hồ lạnh như băng nháy mắt bao phủ hắn.

Nước lùa vào mũi miệng, Hàn Tô không biết bơi tức khắc bị nghẹn không thở nổi.

Lạnh đến xương, dường như đông lạnh hơi thở của hắn.

Cũng may hồ nước không sâu, hắn quờ quạng một hồi cũng có thể đứng vững trong hồ, ho hồi lâu mới có thể hít thở.

Vô Quái đứng ở trên bờ vươn một bàn tay về phía hắn, giọng nói có chút áy náy và lo lắng: “Mau lên đây.”

Cảm nhận được lạnh lẽo quanh người, Hàn Tô ướt sũng đứng ở trong hồ nước, một tay chống thềm đá, một tay đỡ ngực, giương mắt nhìn nàng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khổ: “Thế mà ngươi cũng làm được.”

Nói xong, hắn tránh bàn tay Vô Quái, tự mình chống bậc thang đi lên: “Đừng để mình bị ướt.”

Nhìn hắn như tinh linh trong nước đi lên, mái tóc đen ướt sũng, sắc mặt vì rét lạnh mà trở nên trắng bệch, Vô Quái đột nhiên khẩn trương, quyết đoán hung ác vừa rồi hoàn toàn không còn nữa: “Ngươi mau đi đổi bộ quần áo khác.”

Hàn Tô hắt hơi một cái, cười lắc đầu: “Không được, nhỡ đâu không bệnh được, chẳng phải phí công ngươi rồi sao.”

Vô Quái một đường đẩy hắn vào trong phòng, rồi sau đó bê cái chăn của mình choàng lên người hắn: “Ngươi chờ một chút, ta đi gọi Từ quản gia lấy quần áo đến.”

Từ quản gia bị Vô Quái lôi kéo vội vàng chạy tới, nhìn thấy Hàn Tô cả người ướt rượt, thật sự là bị dọa sợ.

Hàn Tô thản nhiên nói: “Ta không cẩn thận ngã xuống hồ.”

Đêm hôm đó Hàn Tô quả nhiên bị sốt, đúng như Vô Quái nghĩ bệnh nặng thì không cần tham gia hội săn.

Vô Quái biết, kiếp nạn này Hàn Tô chắc chắn sẽ chết oan chết uổng, cho nên bệnh nặng tuyệt không lấy mạng của hắn. Cho dù hiện tại hắn sinh bệnh, nàng nhìn rất khó chịu, nhưng so sánh với sinh bệnh, tham gia hội săn bắn kia như là bước chân vào quỷ môn quan.

Nàng biết chính mình đã không dừng được nữa rồi, từ khi cự tuyệt đề nghị đi du ngoạn của hắn, cũng không để cho hắn đi tham gia hội săn bắn, Vô Quái nàng đã tham gia vào vận mệnh của hắn.

Nàng không muốn hắn chết,.

Nghịch thiên sửa mệnh thì làm sao, lúc này, nàng càng muốn thử một lần.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bệnh phong hàn của Hàn Tô lần này không nhẹ, vết thương vừa mới tốt lên lại đã bị bệnh, tháng ba thật sự là nhiều tai nạn, đa sầu đa bệnh.

Một bát thuốc nhìn qua màu nâu đen mà hương thuốc đứng ngoài phòng cũng có thể ngửi thấy. Mỗi lần Hàn Tô uống thuốc đều cau mày, ngửa đầu uống một hơi hết sạch, uống xong nhất định phải lập tức dùng nước súc miệng.

Thuốc đắng dã tật, Hàn Tô tuyệt đối là một bệnh nhân rất biết phối hợp.

Mỗi khi nhìn thấy Từ quản gia bưng khay thuốc đi về chỗ ở của Hàn Tô, trong lòng Vô Quái đều có chút áy náy — thuốc này ngửi mùi đã thấy đắng như vậy, huống chi là uống……

Có khi nàng sẽ tự kiểm điểm một chút: Dù sao cũng là đầu mùa xuân, trực tiếp đẩy hắn xuống hồ, có phải hơi quá đáng hay không? Nhưng mặc kệ thế nào, kết cục là tốt, bỏ qua được một cái quỷ môn quan. Cho nên…… nàng cũng không quá đáng lắm?

Hiện tại là tháng tư, đến sinh nhật của Hàn Tô vào tháng mười một còn chưa tới bảy tháng, lễ nhược quán có nên làm trước hay không đây?

Trong lòng Vô Quái bắt đầu chậm rãi tính toán.

Cùng lúc đó, lễ săn thú mùa xuân của hoàng gia cũng kết thúc viên mãn.

Thái tử Hàn Thịnh trong hội săn lần này đứng thứ nhất, Hoàng Thượng vô cùng vui mừng thưởng rất nhiều bảo bối.

Những con mồi mọi người săn được sau đó gộp lại rồi chia cho đám con cháu hoàng thất. Nhị hoàng tử Hàn Tô tuy rằng không tham gia săn bắn, nhưng lần này Hoàng thượng không quên hắn, còn sai người đưa tới một phần thú săn được: Một con hươu.

Vốn Hoàng Thượng cũng muốn tự mình tới thăm một chút Nhị hoàng tử bị chính mình xem nhẹ hồi lâu lại đang bệnh.

Nhưng đám đại thần nói lời can gián, nói là Hoàng Thượng phải bảo trọng long thể, tuyệt đối không thể sơ xuất để nhiễm bệnh.

“Bệ hạ sốt ruột cho Nhị hoàng tử, nhưng phải bảo trọng long thể.”

“Giang sơn xã tắc toàn bộ đều đặt trên vai bệ hạ một người, nhất thiết không thể có điều gì nguy hiểm.”

Chỉ là phụ thân muốn đi thăm con, lại bị những người đó nói đến độ thế này. Hoàng đế cũng không nói thêm gì, cân nhắc lời chúng thần.

Vì thế đến cuối cùng, Hoàng thượng chỉ phái người đưa con mồi lại đây.

Thuận tiện còn truyền khẩu dụ: “Ngô nhi cố gắng nghỉ dưỡng, sớm ngày khang phục.”

Lời nói khách sáo này, Vô Quái nghe xong cười nhạo trong lòng — nói là cha con, cũng chẳng kém lời nói của người ngoài.

Bệnh của Hàn Tô vừa khỏi, kéo thân thể vẫn còn chút suy yếu khấu tạ với công công truyền lời: “Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Vô Quái cùng mọi người trong phủ cũng quỳ gối ở chỗ kia, nghe người chung quanh theo Hàn Tô hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Nàng cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình.

Mỗi người đều nói vạn tuế, nhưng ai cũng biết trên đời này không có vạn tuế. Có phải tất cả những người ngồi trên vị trí kia đều thích lời nói dối hư vô mờ mịt này, có phải thế nhân đều thích lừa mình dối người……

Công công truyền chỉ đi rồi, đương nhiên trước khi đi còn từ chỗ này của Hàn Tô được không ít tiền thưởng.

Về phần con hươu kia, Từ quản gia vui vẻ sai người đưa đến phòng bếp, béo gầy vừa vặn, nhất định ăn ngon.

Có lẽ lâu rồi Hàn Tô không được ăn thức ăn mặn, hiện nay bệnh cũng vừa khỏi, đại phu nói thịt hươu kia hắn có thể ăn một chút.

Cho nên — tối nay trong phủ ăn thịt hươu nướng!

Thịt hươu nướng.

Vô Quái nghĩ có chút thèm, năm đó cùng sư phụ lưu lạc bốn phương đã từng nếm qua vài lần, hương vị kia thật sự rất ngon.

Đúng rồi, tiểu Hắc còn chưa ăn thử đâu, tối nay nhất định cho nó một phần.

Hạ nhân trong phủ không phải rất nhiều, tính hết thảy cũng chỉ khoảng hai mươi người, đều là người một nhà.

Bữa tối nay, tổ chức ngay tại đại sảnh.

Ngoại trừ người của phòng bếp còn đang chuẩn bị cơm, những người khác đều đã ngồi xuống.

Vô Quái ngồi ở bên phải Hàn Tô, nhìn xung quanh tìm gì đó.

“Tìm cái gì thế?” Hàn Tô khoác áo choàng màu đen, sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều.

Ánh mắt Vô Quái lại nhìn chung quanh một vòng: “Tiểu Hắc, nó vừa rồi còn ngồi xổm ở chỗ này.” Nói xong, nàng duỗi tay chỉ chỉ bên chân mình.

“Không mất được.” Hàn Tô cười nói, dùng cằm chỉa chỉa ngoài cửa, “Ta đoán…… tám phần là nó đã chạy ra đằng trước.”

“Đằng trước?”

“Không tin? Ngửi thử đi.”

Vô Quái theo lời khẽ hít mũi một cái, mùi thịt nướng chậm rãi từ ngoài cửa bay vào.

Chẳng lẽ……

Lại một lát sau, Từ quản gia dẫn theo bốn đầu bếp nối đuôi nhau mà vào. Trên tay mỗi người đều bưng một mâm thịt hươu.

Vô Quái nhìn kỹ thấy tiểu Hắc sung sướиɠ phe phẩy cái đuôi chạy vòng quanh chân Từ quản gia.

Quả nhiên……

Quỷ tham ăn, nó là bị mùi thơm kéo đi.

Thịt hươu được chia làm rất nhiều phần, trước bàn mỗi người đều có một cái đĩa.

Thịt nướng vàng ươm ngoài da, bên trong hồng mềm, nhìn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Thèm ăn nhưng quy củ không thể vứt bỏ, vì thế tất cả mọi người kiên nhẫn chờ Vương gia dùng trước, trừ một người.

Người này — tự nhiên là Vô Quái.

Nàng rất là tự nhiên cầm một miếng thịt đùa nghịch với tiểu Hắc.

— ai bảo ngươi gặp thức ăn quên chủ.

Hàn Tô buồn cười nhìn nàng cầm miếng thịt giơ lên giơ xuống trên đầu tiểu Hắc, tiểu Hắc nhảy vài lần cũng không với tới, có chút uất ức nằm trên đất, cúi đầu kêu nhẹ, ánh mắt kia nhìn tới nhìn lui miếng thịt, đáng yêu không chịu được.

Được rồi được rồi.

Không chịu nổi nhất là đôi mắt nhỏ của tiểu Hắc, Vô Quái đặt miếng thịt đến trước mặt nó.

“Ăn đi, quỷ tham ăn.” Dứt lời duỗi tay vỗ vỗ vào bộ lông mềm như nhung của nó, cái đầu tròn vo đầy thịt.

“Gâu~”

Tiểu Hắc hưng phấn mà vùi đầu ăn, lập tức khiến cho cái múi bóng nhẫy dầu.

“Vương gia.” Từ quản gia ở bên cạnh kêu nhỏ một tiếng, Hàn Tô còn đang còn đang ngẩn người nhìn tiểu Hắc mới phát hiện — bởi vì chính mình không hề động đũa, mọi người cũng chưa ăn.

Hắn có chút xin lỗi nói, “Mọi người cứ tùy ý ăn, đây là ở nhà. Ăn đi.”

Vừa nói xong, Hàn Tô dẫn đầu vươn đũa.

Lúc này mọi người mới lần lượt cầm đũa lên.

“Tiểu Hắc!”

Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên vang lên.

“Tiểu Hắc!”

Giọng nói kia đúng là của Vô Quái.

Hàn Tô dừng đũa, quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thì sắc mặt đại biến.

Tiểu Hắc vừa rồi còn vui vẻ ăn thịt, lúc này đã ngã nằm xuống, miệng không ngừng hộc ra máu đen, cả người run rẩy.

Vô Quái vội ôm lấy tiểu Hắc, chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa không ngừng lặp lại, “Đại phu, đại phu!”

“Vô Quái.” Hàn Tô vội vàng đứng dậy đi theo.

“Vương gia! Vô Quái cô nương.” Từ quản gia, Thanh Trúc thấy thế cũng đuổi theo.

Những người còn lại trong phòng dần dần tỉnh táo lại, bọn họ hoảng sợ mà nhìn thịt nướng tản ra mùi hương mê người ở trước mặt.

Vài người đã gắp thịt nhưng còn chưa kịp bỏ vào miệng, tay run một cái ném miếng thịt ra ngoài, giống như vứt bỏ thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Thịt này…… Có độc!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vô Quái ôm tiểu Hắc một đường chạy ra khỏi vương phủ, trực tiếp chạy đến tiệm thuốc gần nhất, không ngừng gõ cánh cửa gỗ đã đóng kín.

“Đại phu! Đại phu!” Nàng không ngừng gọi, tiếng sau vội vã hơn tiếng trước: “Đại phu! Mở cửa!”

Đáp lại chỉ là sự yên tĩnh.

Hàn Tô vỗ ngực, một đường chạy lại đây, lúc này trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, không nhịn được mà ho lên.

Từ quản gia vội vàng đỡ lấy hắn, Hàn Tô khoát tay, đi về phía Vô Quái.

Vô Quái vẫn gõ tấm cửa gỗ, bàn tay sớm gõ đến chết lặng, giọng nói của nàng cũng trở nên khàn khàn: “Mở cửa, đại phu, mau mở cửa……”

Tiểu Hắc ở trong lòng không biết lúc nào đã ngừng run rẩy, nhưng hai tay ôm nó của Vô Quái lại bắt đầu phát run, không nhịn được quát to: “Đại phu, đại phu! Mau cứu nó, cứu cứu nó……”

Nhưng cửa kia vẫn không hề nhúc nhích, bên trong không có tiếng động nào – tiệm thuốc không có người.

Giọng nói của Vô Quái nhỏ dần, cánh tay gõ cửa chậm rãi trượt xuống dưới, nàng suy sụp ngồi dưới đất, không nói một câu, chỉ ôm chặt tiểu Hắc đã dần dần mất đi độ ấm ở trong lòng, giống như muốn níu giữ lại cái gì.

Hàn Tô đến gần bên cạnh nàng, thử vươn tay thăm dò: “Tiểu Hắc nó……”

Vô Quái hơi co lại một chút về phía sau, rồi sau đó cúi đầu ôm tiểu Hắc, tiếp tục yên lặng ngồi xổm ở cửa tiệm thuốc.

Hàn Tô cũng ngồi xổm xuống, nhẹ giọng gọi nàng, “Vô Quái.”

Bóng dáng nhỏ gầy ôm ấp tiểu Hắc đã không còn cử động, giống như bị đóng kín vào một thế giới khác.

Nữ tử vừa rồi còn vui vẻ trêu đùa tiểu Hắc giống như nháy mắt bị kéo vào không gian màu đen, tất cả tới quá đột ngột, khiến cho người ta trở tay không kịp.

Hàn Tô khổ sở trong lòng, chân tay luống cuống, hắn không biết nên làm thế nào an ủi người trước nay luôn luôn cứng cỏi như nàng.

Từ quản gia cùng Thanh Trúc đứng ở một bên, cảm thấy lo lắng — Vô Quái cô nương bình thường yêu quý nhất chính là tiểu Hắc, hiện tại……

Rất lâu sau đó.

Vô Quái ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng trống trơn nhìn Hàn Tô, nhẹ nhàng nói một câu nói: “Tiểu Hắc cũng bỏ lại ta.”

Sư phụ rời đi, người nói duyên thầy trò đã hết.

Nàng tới Lạc Dương này tìm không được sư phụ, mà nay, ngay cả tiểu Hắc cũng bỏ nàng mà đi.

Tiểu Hắc béo tròn, tham ăn, thích đùa, còn gặp sắc quên chủ.

Tiểu Hắc làm bạn với nàng, cùng nàng vượt qua nhiều năm như vậy.

Đã rời đi.

Hàn Tô dang hai tay cẩn thận ôm lấy nàng, thân thể của nàng cứng ngắc.

Vỗ vỗ lưng, hắn thấp giọng nói: “Không sợ, nàng còn có ta.”

Cảm giác ấm áp từ hắn tay truyền đến, chậm rãi tẩm nhập vào nội tâm vì mất đi mà chết lặng của nàng.

Đầu dựa vào vai hắn, nàng đờ đẫn nhìn bóng đêm, bàn tay bất giác nắm chặt lấy góc áo của hắn.

Tiểu Hắc……

Bỏ ta lại như vậy……

Ánh trăng ẩn vào mây đen, con đường tối, ám ảnh.

Gió đêm hây hẩy cành liễu, đêm xuân, rét lạnh.

Hoa đào nước chảy thiệt tình

Mấy nhánh mấy lượng mấy phần

Quen biết gần nhau biệt ly

Một thời một thế một đời…

~*~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Hắc…

Ta thực xin lỗi ngươi…

__Hết chương 15__