Chương 13: Nửa híp mắt, hắn lười biếng mà nhìn hơi nước lượn lờ, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: Vô Quái

Vô Quái không ngờ, một dân đen nho nhỏ như mình thế nhưng sẽ được quốc sư đại nhân suốt đêm triệu kiến.

Nếu không nói là triệu kiến, chi bằng nói quốc sư đại nhân tự mình tới viện Thái Y muốn gặp nàng một lần.

Vô Quái nhìn quốc sư ngồi ở chủ vị đeo mặt nạ vàng, chậm rãi thở dài: Lần này coi như chọc tới phiền toái.

Thấy Vô Quái sau khi vào nhà chỉ đứng ở kia chỗ, Cao Tử Nam mở miệng quát lớn, “Nhìn thấy quốc sư đại nhân, còn không mau mau quỳ xuống hành lễ!”

Vô Quái quay đầu lại nhìn hắn một cái, mặt không biểu tình mà cong hai chân quỳ xuống, “Dân nữ tham kiến quốc sư đại nhân.”

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Vô Quái rất là thức thời.

“Ngươi…… tên là gì.” Giọng nói của quốc sư có chút trầm thấp.

“Thảo dân tên gọi Vô Quái.” Nàng theo bản năng giấu đi dòng họ của mình.

“Vô Quái.” Quốc sư lặp lại tên nàng một lần, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm thế nào biết, Công Tôn Trì kia chính là Trình Hải?”

“Đoán.” Vô Quái bình tĩnh trả lời, không hề có chút do dự.

“Đoán?” Quốc sư hơi cao giọng: “Làm thế nào đoán được?”

Thoáng im lặng một chút, Vô Quái mới mở miệng: “Bình thường tiểu nữ thích ngồi ở quán trà uống trà nghe kể chuyện, chuyện Công Tôn Trì kể cũng nghe không ít. Hắn chuyên kể những chuyện lạ lùng, rất là hấp dẫn người khác. Nhưng liên tưởng những câu chuyện đó lại với nhau lại thấy không đúng lắm.” Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: “Rõ ràng là hắn kể lại những vụ án đại nghịch bất đạo của Trình Hải, chỉ là đổi tên người khác.”

Nghe được đến đây, quốc sư lắc lắc đầu, “Chuyện này cũng không phải không thể, vụ án của Trình Hải khiến cả nước khϊếp sợ, Công Tôn Trì mượn nguyên hình đó kể lại chuyện là hoàn toàn có khả năng.”

“Lúc đầu tiểu nữ cũng cho là như vậy. Chỉ là có một lần Công Tôn Trì kể thảm án diệt thôn của thôn Ngũ Gia, có khách ngồi nghe hỏi vị cô nương Trần gia mất tích kia đi nơi nào……”

“Trần gia cô nương? Ngươi nói chính là vị cô nương Trần gia không nằm trong số một trăm ba mươi tám mạng người, sau khi Trần gia diệt môn lại ly kỳ biết mất sao?” Quốc sư ngồi ở ghế trên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bên trong lời nói mang theo cảm giác nghi hoặc kỳ quái. Giống như…… vấn đề hắn hỏi này, đã biết đáp án, lại tò mò vì sao Vô Quái cũng biết đáp án kia.

Trong lòng Vô Quái có chút do dự —— vị quốc sư này hẳn là cũng tính được chuyện của Trần cô nương.

Ổn định tinh thần, nàng tiếp tục nói: “Đúng thế. Công Tôn Trì vốn định để treo vụ án kết thúc câu chuyện lần này, không ngờ khách nghe dưới đài sôi nổi bất mãn. Ngày thường mỗi lần kể chuyện xong đều được trầm trồ khen ngợi, nhưng lần này cố tình bị đối đãi như thế, Công Tôn Trì không nhịn được. Vì thế, cuối cùng hắn tự bỏ thêm một cái kết cho vụ án kia, một kết cục ly kỳ đến không thể ly kỳ hơn.” Lời nói của Vô Quái bình thản, nhưng lại khiến người nghe bất giác bị cuốn vào câu chuyện.

Cao Tử Nam ở một bên nghe cũng quên mất đang thẩm vấn nàng, bất giác xen mồm vào: “Kết cục như thế nào?”

“Hắn nói, nữ tử Trần gia kia bởi vì dung mạo xinh đẹp bị hung thủ bắt lại. Nhưng trong lúc cầm tù, nàng lại quay sang yêu hung thủ, cuối cùng thậm chí còn vì hung thủ mà sinh một người con trai.” Nói tới đây Vô Quái ngừng lại, thời gian không nhiều không ít, vừa đủ để người nghe hồi tưởng lại kết cục này một lần, nàng nói tiếp, “Vừa khéo…… kết cục ly kỳ này đúng là kết quả thật sự của vụ án.”

“Làm sao mà ngươi biết được?” Cao Tử Nam lại lần nữa hỏi.

“Bảy năm trước tiểu nữ đã tới thôn Ngũ Gia, từng gặp vị Trần cô nương kia, mà ba ngày trước, một lần nữa ta gặp lại Trần cô nương ở phố Ngô Đồng…… Lúc này nàng đã chải búi tóc của phụ nhân, mà tướng công của nàng chính là Công Tôn Trì kể chuyện trong quán trà.”

“Ngươi chắc chắn sao?” Khuôn mặt của Cao tướng quân đầy vẻ khϊếp sợ, đó là mối thù gϊếŧ cả nhà đó!

“Chắc chắn. Cô nương Trần gia có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt, rất dễ nhận.” Vô Quái nói như đinh đóng cột, không hề hàm hồ.

Trong chốc lát cả phòng an tĩnh, kết cục quỷ dị này khiến người ta sởn tóc gáy.

Rất lâu sau đó, quốc sư chậm rãi mở miệng, “Vậy ngươi làm thế nào biết Trình Hải kia ở Giang Chiết có người thân?”

Vô Quái nhìn hắn một cái, không nhanh không chậm nói, “Giọng nói của Trình Hải mang khẩu âm Giang Chiết, tự nhiên là người Giang Chiết. Mà người thân, là dưới tình thế cấp bách tiểu nữ tùy tiện bịa ra, chỉ vì muốn kí©h thí©ɧ hắn lộ mặt.”

“Bốp bốp bốp ——” Tiếng vỗ tay truyền đến, Vô Quái ngẩng đầu nhìn lại, thấy quốc sư đeo mặt nạ đã đứng lên, vừa vỗ tay vừa thong thả ung dung đi về phía nàng.

“Cô nương thật là cơ trí, thông minh hơn người. Tại hạ …… bội phục.” Giọng nói nặng nề của quốc sư dừng ở trong tai Vô Quái loại áp lực nói không nên lời.

“Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Thật thế sao?” Quốc sư hỏi lại một câu.

Vô Quái bị hỏi như vậy lại không biết trả lời như thế nào —— vốn dĩ những lời này của nàng là nửa thật nửa giả, quốc sư đặt câu này hỏi nàng thật sự là không biết nói tiếp thế nào.

Vô Quái cúi đầu không nói, cung kính quỳ gối ở chỗ kia, nhìn qua giống như cam chịu vấn đề của quốc sư. Trong lòng nàng lo sợ bất an, không biết quốc sư đến tột cùng biết được bao nhiêu, và đã tính được những chuyện gì. Nói nhiều sai nhiều, im lặng là vàng.

Cũng may quốc sư không tiếp tục dây dưa ở chuyện của Trình Hải, hắn chỉ lặng im nhìn Vô Quái một hồi, sau đó đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói, “Không còn sớm nữa, phiền Cao tướng quân đưa vị cô nương này trở về.”

Khi đi qua bên cạnh Vô Quái, vạt áo thật dài của hắn gần như chạm đến đầu gối nàng, nàng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt như hương hoa diễn vi truyền đến từ người hắn, hoa lệ quyến rũ, dư hương lượn lờ.

“Cung tiễn quốc sư đại nhân.” Cao tướng quân cung kính chắp tay thi lễ.

Quốc sư đi rồi, Cao Tử Nam đưa Vô Quái trở về viện Thái Y.

Khác với lúc trước, lần này thái độ của hắn với Vô Quái tốt hơn không ít. Bởi vì bất tri bất giác mà hắn có chút bội phục cô nương tâm tư kín đáo này —— thật sự là nhân tài, nhân tài.

Nhưng có một việc hắn vẫn không nghĩ ra: Vì sao bắt được Trình Hải, Thái Tử vẫn giận dữ? Vì sao muốn hắn bắt tất cả mọi người trong quán trà? Kỳ quái, kỳ quái.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lụa trắng hồ ấm, xa hoa thiên thành.

Tầng tầng rèm trướng màu trắng phô ra tiên cảnh một phương, ở giữa là một đầm nước đang chậm rãi tản ra sương mù ấm áp, chung quanh đầm xếp những viên đá hình thù kỳ lạ, tạo thành một bể tắm thiên nhiên.

Một cánh tay tựa yêu cởi ra mặt nạ vàng kim, để lộ khuôn mặt không giống phàm nhân. Thân ảnh thon dài, áo lụa mỏng, từng bước đi vào đầm nước ấm áp.

Hắn có chút mệt mỏi mà ngâm mình trong suối nước nóng, nước suối ấm áp nháy mắt xua tan ý lạnh quanh thân, khiến hắn thoải mái mà khẽ hừ một tiếng.

Lẳng lặng ngâm mình ở trong đó, chậm rãi nghĩ tới tất cả mọi chuyện tối nay phát sinh, rất lâu sau đó, hắn cũng không chiếm được đáp án mình muốn. Giống như tất cả mọi chuyện có quan hệ với nàng đều trở nên khó đoán.

Nửa híp mắt, hắn lười biếng mà nhìn hơi nước lượn lờ, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: Vô Quái.

Tại sao lại là ngươi làm hỏng chuyện của ta?

Người vô mệnh…… Ngươi nói xem ta có nên tin những lời hôm nay ngươi nói hay không đây?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày thứ hai, Hàn Tô tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt đã thấy Vô Quái ngồi ở bên cạnh bàn, lúc này một tay nàng chống cằm nhắm mắt ngồi ở nơi đó, viền mắt hơi thâm, vừa nhìn đã biết là một đêm chưa ngủ ngon.

Nháy mắt trong lòng Hàn Tô tràn đầy ấm áp. Hắn nghiêng đầu ngây ngốc nhìn sườn mặt nàng, đôi môi tái nhợt lơ đãng cong lên.

Đầu dựa vào tay dần dần nghiêng về phía bên phải, càng lúc càng rủ uống, đến khi đầu nàng trực tiếp chạm vào mặt bàn, nháy mắt tỉnh lại. Chậm rì rì mở mắt nhìn một chút, sau đó tiếp tục ghé vào trên bàn, giống như một con mèo nhỏ thoải mái cọ cọ cánh tay mình tìm tư thế thoải mái nhất.

Hàn Tô cười khẽ ra tiếng.

Vừa nghe tiếng cười, Vô Quái hoàn toàn tỉnh lại, vội ngẩng đầu nhìn, đối diện với đôi mắt mang ý cười của Hàn Tô.

Nàng dừng một chút, nói: “Tỉnh rồi.”

“Ừ.”

Tiếp theo, Vô Quái phát hiện mình không biết nên nói cái gì.

Vẫn là Hàn Tô mở miệng trước, “Chúng ta về nhà thôi.”

“Hả? Được……”

Vô Quái đi gọi thái y.

Tới là một vị thái y họ Vương, sau khi xem xét một hồi, vuốt chòm râu hoa râm nói, “Vương gia đã không còn gì đáng ngại”.

Nghe được khẳng định như vậy, Vô Quái yên tâm.

Nàng tiễn Vương thái y rời đi, trên đường còn dò hỏi chuyện có thể đưa Nhị hoàng tử rời đi viện Thái Y trở về vương phủ hay không.

Vương thái y liên tục lắc đầu, “Vẫn nên ở lại đây dưỡng bệnh tốt hơn, chờ vết thương khỏi hẳn rồi đi.” Tuy rằng không được sủng ái, nhưng tốt xấu gì vẫn là hoàng tử, phải cho mặt mũi. Vương thái y làm hết bổn phận mà đưa ra kiến nghị.

“Hàn Tô có thể điều dưỡng ở vương phủ.” Vô Quái bình tĩnh nói, ánh mắt kiên trì.

“Nhưng ……”

“Nếu như có bất luận vấn đề gì, ta sẽ một mình gánh chịu.”

Vương thái y nghĩ thầm: tiểu nha đầu như ngươi tính là cái gì mà đòi gánh vác. Nhưng mặt ngoài vẫn rất lễ độ mà nói, “Trong lúc điều dưỡng phải tránh thức ăn cay mặn, phải nằm yên trên giường một thời gian.”

“Đa tạ đại phu.”

“Vậy lão phu cáo từ trước.”

Trong lòng Vương thái y thở dài: Nhị hoàng tử không được sủng ái quá rõ ràng, lần trước mất tích hơn một tháng, Hoàng Thượng không phái người đi tìm, mà lần này trọng thương, ở viện Thái Y đã là ngày thứ hai ngà, Hoàng Thượng cũng không tới thăm. Ôi…… Vô tình nhất là bậc đế vương.

Hôm sau, Vô Quái cùng Hàn Tô rời khỏi cung.

Từ quản gia rất là khẩn trương sáng sớm đã chờ đón ở bên ngoài, sau khi Hàn Tô ra khỏi cung, hắn vội sai người tay chân nhẹ nhàng mà nâng Hàn Tô đổi sang cỗ kiệu không khác gì một chiếc giường đã được chuẩn bị sẵn, rồi sau đó dọc đường cẩn thận nâng trở về.

Vô Quái ngồi ở trong cỗ kiệu cạnh Hàn Tô, lúc này tinh thần của hắn đã tốt hơn không ít, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt.

Cỗ kiệu so với xe ngựa ổn định hơn rất nhiều, chậm rãi được nâng đi, Hàn Tô mệt mỏi mà nhìn Vô Quái, suy yếu nói: “Ta ngủ một lát.”

“Ừ.” Vô Quái vừa giúp hắn vén chăn, an tĩnh đợi ở một bên không quấy rầy.

Sau khi rời khỏi hoàng cung, tâm sự lớn nhất của Vô Quái coi như được cởi bỏ.

Bởi vì nàng biết, trong cung hiện nay mới là nơi nguy hiểm nhất với Hàn Tô.

Nhìn hắn nằm ở nơi đó, vai trái quấn băng, Vô Quái thực dễ dàng nghĩ tới tình cảnh trên núi lúc ấy, không thể ngờ chỉ gần một tháng, nàng lại lần nữa nhìn thấy hắn bị thương.

Mà không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng không hy vọng hắn rơi vào nguy hiểm, không muốn nhìn thấy hắn đổ máu, không muốn nhìn thấy bộ dáng suy yếu của hắn……

Trong lòng Vô Quái dần dần xuất hiện cảm giác đau lòng nói không rõ.

—— thật là một người phiền toái.

Luôn làm người khác nhọc lòng.

Lúc này đây Hàn Tô bị thương, Vô Quái cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc.

Nàng không rõ vì sao quán trà kia lại đột nhiên có tai họa ngập đầu.

Lúc trước mỗi ngày nàng đến đây đều không tính được kiếp nạn này, nói cách khác tai ương lần này là việc bất ngờ.

Mà sự bất ngờ này vốn không nằm trong số mệnh……

Nàng suy ngẫm, đột nhiên nhớ ra chuyện bất ngờ không nằm trong số mệnh nàng cũng đã gặp một lần.

Tai nạn của Lý nương tử cũng là bởi vì nàng nhúng tay tiết lộ thiên cơ.

Như vậy chuyện lần này có phải có người mưu toan hay không đây?

Nghịch thiên, tất có quả báo.

Quả báo gì? Có khi là đổ máu, có khi lại phải trả giá bằng mạng sống.

__Hết chương 13__