Tiếng chuông cửa inh ỏi khiến người vốn đã ngủ sâu như Kha cũng lồm cồm tỉnh giấc, nàng đờ đẫn đi ra mở cửa, trong lòng còn chưa kịp nghĩ là ai đến phòng của mình vào giờ này. Cửa vừa mở ra đã thấy một bóng người lẻn vào trong, mà người này nàng quen thuộc đến từng hơi thở, vừa nhìn đã biết là ai.
"Có chuyện gì vậy?"
Cửa phía sau em ấy tự động được khóa, còn chưa kịp nghe câu trả lời nàng đã bị một nụ hôn bất ngờ đánh ập tới. Người kia càng hôn càng điên cuồng, nàng bị bức ép đến độ lui về sau vài bước, chỉ biết ấp úng mà chẳng biết nói sao.
Có lẽ nàng đã đánh giá lầm Quỳnh, tuy rằng em ấy mảnh mai hơn xưa nhưng về sức bền thì không thể nào thua ngày xưa được, lúc em ấy bế bổng nàng trên tay, nàng giật mình ôm chặt lấy cổ em ấy đề phòng té ngã xuống. Cả một đoạn đường đi em ấy ôm nàng một cách gọn gàng, không hề muốn trượt tay gì cả.
"Em bị cái gì vậy?"
Ngay sau khi em ấy thả nàng xuống giường cuối cùng nàng cũng có thể hỏi được một câu, rốt cuộc em ấy bị cái gì? Nửa đêm canh ba lẻn vào phòng người ta còn cưỡng hôn cưỡиɠ ɠiαи, em ấy nghĩ rằng bây giờ không còn pháp luật nữa? Chưa kể em ấy không phải dịu dàng thả nàng xuống giường, em ấy thả nàng xuống giường đúng nghĩa, rớt y hệt một trái mít rụng.
Còn chưa kịp nổi giận thì người kia đã nhảy lên giường, đôi môi hờn mát chiếm cứ đôi môi nàng, thô bạo bức ép nàng phải tuân theo lệnh của em ấy. Vừa hôn em ấy vừa cởi chiếc áo sơ mi công sở mà em ấy đang mặc trên người, lúc này nàng còn nghe mùi rượu thoang thoảng.
Nụ hôn của Quỳnh chiếm cứ toàn bộ nguồn sống của nàng, chúng khiến nàng hít thở không thông, đến một lúc bắt buộc nàng phải giãy giụa để thoát khỏi. Nhưng hình như nàng càng giãy giụa thì em ấy càng tức giận, đến mức nàng cảm thấy nếu nàng giãy giụa nữa em ấy sẽ trói nàng lại mất. Nàng cố gắng lùi lại phía đầu giường, cuối cùng cũng tách khỏi được đôi môi kia, bàn tay giơ lên định phản kháng lại nhưng không nỡ đánh vào người Quỳnh, chỉ đành giương đôi mắt oán hận của mình nhìn em ấy.
"Em nổi điên cái gì?"
Nhưng mà hình như nàng cần nghỉ ngơi, em ấy cũng vừa hít thở một ngụm để lấy sức mà lao vào nàng, chiếc áo ngủ mỏng manh của nàng cũng bị em ấy ép buộc cởi ra, ném một cách thảm thương ở trên sàn. Đôi mắt vốn dĩ tinh ranh của em ấy lúc này đυ.c ngầu, giống như nàng đang chọc em ấy rất giận vậy.
"Đừng... đau lắm..."
Lúc này nàng khẳng định em ấy đang phát điên thật sự, nếu không em ấy cũng sẽ không bao giờ cắn nàng như vậy, làn da mỏng manh ở cổ nàng không chịu nổi từng vết cắn em ấy để lại nữa, chúng khiến nàng đau đến độ rơi nước mắt đến nơi. Em ấy vừa cắn lại vừa hôn chúng, vừa khiến nàng đau đớn không thôi lại vừa dỗ dành nàng bằng nụ hôn đầy ân cần. Mỗi khi em ấy cắn, em ấy lại vỗ về chúng bằng những nụ hôn, nàng đau đến độ sắp khóc hu hu đến nơi.
"Em làm chị đau..."
Lời nói vừa thốt ra khỏi môi em ấy lại dỗ dành nàng bằng một nụ hôn nhẹ lên môi, chiếc lưỡi tinh quái kia thừa dịp đánh lén sang bên nàng, bắt nàng phải chú ý đến nụ hôn này thật kĩ càng, bắt nàng phải chấp thuận chúng. Đến mức này rồi nàng tự nhủ có phải nàng đang bị cưỡng chế không, sao em ấy càng lúc càng muốn mọi chuyện đi vào quỹ đạo như thế.
"Ngoan em thương..."
Không hiểu thương là thương chỗ nào, cổ nàng đau buốt cả lên nhưng chẳng dám than, sợ em ấy lại nhớ cổ nàng rồi lại cắn cắn hôn hôn như ban nãy. Nàng cũng không biết mình làm cái gì sai hay có lỗi với em, nửa đêm ba giờ sáng như vậy đến đây trừng phạt nàng một trận ra hồn.
Từng tiếng ưm như có như không thoát ra khỏi miệng, nàng còn chẳng biết tại sao mình lại phát ra tiếng như vậy, nhưng mà nàng thấy khi em ấy nghe được, khóe miệng của em ấy hơi cong cong, có vẻ vui vẻ lắm.
Bên ngoài tiếng sóng biển vỗ rì rào thật yên bình, còn nhớ vài phút trước nàng còn an yên say ngủ trong vòng tay của thiên nhiên, bây giờ thì bị chủ của cái resort to đùng này cưỡиɠ ɠiαи mất rồi. Nhìn chủ của cái resort này vừa hôn nàng vừa sờ soạng ngực mình, nàng nhắm mắt lại một cách cam chịu, có lẽ hôm nay chủ của nơi này bị điên rồi, ngày mai đợi chủ của nơi này tỉnh lại nàng gọi công an đến bắt sau cũng không muộn.
"Không được cắn!"
Người kia ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn nàng như thể vừa nãy em ấy chẳng làm gì cả.
"Không được cắn!"
Ngực nàng không phải đồ ăn, cắn sẽ rất đau.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, một là không được cắn nữa, hai là ra khỏi phòng!"
"Tuân lệnh!"
Quỳnh không cắn, nhưng mà động tác sờ soạng của em ấy ngày càng bá đạo hơn, ép nàng đến suy nghĩ cũng không thể suy nghĩ được gì khác. Chiếc lưỡi nhỏ của em ấy quẩn quanh khu vực nhạy cảm của nàng, như có như không, cắn nhè nhẹ để nàng không phát hiện ra.
Nàng biết mình là loại người như thế nào, mọi người thường bảo nàng là người lãnh đạm với tìиɧ ɖu͙© nhưng thực tế là không như thế, chỉ là đối tượng kia không phải gu của nàng mà thôi. Nàng biết mọi người nghĩ nàng là người quyết đoán, suy nghĩ kĩ càng thấu đáo, nhưng mà nàng không bao giờ biết cách từ chối người nàng thương cả, kể cả đêm hôm ấy, kể cả hôm nay. Có thể tâm trí của nàng phản kháng sự cưỡng đoạt của em ấy, nhưng thể xác của nàng thuộc về em ấy hoàn toàn, chỉ cần là em ấy, nàng cũng chẳng còn một chút tâm trí nào còn xót lại.
Em ấy gắt gao truy đuổi nàng, khiến nàng không còn có thể suy nghĩ điều gì khác ngoại trừ phát ra vài tiếng không rõ ràng trong miệng. Không còn sự đau đớn như ban đầu, chỉ còn sự hòa hợp mà hai người đã từng.
"Em yêu chị..."
Ba từ đủ để công phá thành trì cuối cùng trong lòng nàng, ba từ mà nàng ngỡ cả ngàn năm rồi nàng mới được nghe lại một lần nữa.
"Chưa bao giờ hết yêu."
Ngón tay của em ấy thâm nhập vào nơi tận cùng của sự nữ tính, chúng khiến nàng không còn là chính nàng nữa, nàng ngơ ngẩn tự nhủ rằng có phải là chúng khiến nước mắt nàng rơi không? Không phải vì câu nói chưa bao giờ hết yêu kia, mà là sự vui vẻ khi làʍ t̠ìиɦ thế thôi. Nếu chỉ là sự vui sướиɠ, vậy thì nàng sẽ xem cuộc vui này là thứ xa xỉ thoáng qua, nhưng nếu là tình yêu, nàng biết nàng sẽ lại ngu ngốc giao hết sướиɠ khổ của mình cho em, để em giữ chúng trong bàn tay mình, vui sướиɠ khổ đau đều không phải do nàng tự chủ nữa.
Sau khi vui vẻ qua đi, nàng mệt mỏi thở dốc ra một hơi còn em ấy thì ôm chặt lấy nàng, nho nhỏ giọng nói: "Chị thề không bao giờ đồng ý quen em nữa, nên em nghĩ... Chị có thể cho em bao nuôi chị không? Cả cuộc đời này..."
Là nàng sao? Nàng còn không dám nghĩ đến... Vậy mà là nàng thật ư?
Nàng ôm lấy tay trái của em ấy, ghi vào một con số không hề nhỏ.
"Một tháng."
Em ấy mừng rỡ, gật đầu ngay lập tức: "Được! Được! Chị đợi em một chút!"
Nói rồi em ấy bước xuống giường, do bước quá nhanh nên còn chụp ếch trên sàn, nhưng khi thấy nàng nhìn, em ấy cười hề hề như một người bệnh, còn luôn miệng bảo: "Cho em một tiếng, trong một tiếng này nhất định chị không được đổi ý nhé? Em nhanh lắm."
"Bây giờ là bốn giờ sáng, chị cho em tới bốn giờ chiều, từ giờ đến bốn giờ chiều chị sẽ không đổi ý, còn giờ thì chị muốn đi ngủ."
"Được, em dỗ chị ngủ."
Nói rồi em ấy leo lên giường, cũng giả đò vỗ vỗ lưng nàng dỗ nàng ngủ, nhưng chưa được mười phút bàn tay kia lại bắt đầu làm loạn.
Bốn giờ sáng hơn, nàng tự nhủ người già như nàng làm sao chiều được ngựa non háu đá như em ấy. Nhìn hình ảnh của mình và em ấy được kính phản chiếu lại, nàng đành nhắm mắt xoay đầu sang hướng khác.
Coi như nàng quyết định hơi ngu, nàng tự chui đầu vào rọ.