- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Không Hẹn Ước
- Chương 79: Thì ra chúng ta đều có bí mật
Không Hẹn Ước
Chương 79: Thì ra chúng ta đều có bí mật
Chị đi thẳng một mạch về phòng mình và không đi đâu suốt cả một buổi tối, cô cũng không thể nào vào phòng của khách được cho nên đành phải nhìn chị qua camera giám sát, cô thấy chị Kyoko và An đi vào trong phòng chị chơi, chơi một lúc rồi lại đi ra, cùng nhau đi dạo biển đêm.
Hai người họ nói gì đó có vẻ rất nghiêm túc, lúc Kyoko bỏ đi về phòng trước, cô còn thấy An khóc một trận ra hồn. Hình như cô biết chút chuyện gì đó của họ rồi, chuyện này còn éo le hơn cô nghĩ.
Buổi trưa hôm đó An có hẹn gặp cô ở phòng làm việc của cô, khi cô nhìn cô bé, chỉ thấy trong đôi mắt tinh ranh kia lặng đi, không còn nét tinh nghịch như mọi ngày nữa. Thư ký của cô mang vào phòng một ly trà, em ấy cầm ly trà ấp trong bàn tay mình, cảm ơn một tiếng.
Đợi đến khi trong phòng không còn ai nữa, An mới nhấp một ngụm trà uống, không khí trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng của máy lạnh.
"Em tìm chị có gì không?"
An gật đầu: "Có chuyện mới tìm chị, nhưng chuyện này là chuyện tốt, không phải chuyện xấu."
"Em nói thử đi."
"Em biết chị còn yêu mẹ em mà, đúng không?"
Quỳnh hơi cười, đúng thật là như vậy, chưa bao giờ cô hết yêu cả. Nhưng người kia là người cần giúp, thiết nghĩ cô cũng không cần xuống nước trước.
"Tối qua em thấy mẹ hình như ghen đó, về tới phòng còn khó chịu lắm."
Nghe những từ này khiến Quỳnh vui như mở cờ trong bụng, cô liên tục hỏi lại để xác nhận, An tốt bụng kể lại cho cô nghe tình hình của chị tối qua, đến đoạn kể chị trải thảm bắt đầu tập yoga để đuổi mọi người ra khỏi phòng thì cô dám khẳng định là chị thấy khó chịu thật sự. Ngày xưa mỗi lần tính nóng của chị sắp xuất hiện chị đều lấy thảm ra mà tập, tập một lúc dịu lại tâm tính rồi mới bắt đầu làm tiếp. Nghe được như vậy, trong lòng Quỳnh vui không tả nổi.
"Lần này em muốn chị giúp em, chị đã yêu mẹ em rồi, em không muốn chị tổn thương mẹ em thêm một lần nữa, được không?"
Cô gật đầu: "Chị chắc chắn mình sẽ không để mẹ em một mình nữa. Tin chị đi."
"Vậy chị giúp em cưa lại mẹ em một lần nữa đi. Em tạo điều kiện cho chị."
"Được, quyết định như vậy đi. Chị cũng tạo điều kiện cho em với Kyoko, coi như huề nhé."
"Chị biết?"
"Ừm, nhìn mắt em là biết."
Đó là cô nói dối, làm sao cô dám nghĩ An thích Kyoko cho được, chưa kể về tuổi tác hai người lệch nhau, chỉ nội chuyện Kyoko si mê mẹ bé An thôi, không ai dám nghĩ em ấy thích Kyoko cả, vậy mà cuộc đời lại xoay vần như thế.
"Vậy thì hai chúng mình cố lên, em muốn có được chị Kyoko, chị muốn có mẹ em. Chị chỉ cần không nhu nhược nữa là được, tấn công mạnh bạo lên mẹ em dễ mềm lòng lắm."
Vậy là hiệp định của hai người được kí kết vào buổi trưa ngày hôm đó, kể từ lúc đó trở đi An thường xuyên liên lạc với cô, lúc buổi chiều mẹ em ấy đi bơi ở hồ bơi trong nhà em ấy cũng nói, còn dặn dò rằng: "Em lôi chị Kyoko đi rồi, chị ráng mà lấn tới đi, thành bại do chị. Chị chọc cho mẹ em ghen đi, mẹ em ghen không có diễn mãi được đâu."
Mặc dù bên ngoài có hồ bơi tràn nhìn ra bờ biển nhưng mà hồ bơi bên trong nhà cũng không kém cạnh tí nào, không khí bên trong ấm áp hơn, tuy là hồ bơi trong nhà nhưng vẫn trang bị vách tường bằng kính cho khách có thể nhìn xa xa ra bờ biển, nhìn khá thi vị. Cô thay một bộ đồ bơi rồi choàng áo choàng đi ra hồ bơi tìm bồ mình, đúng thật như gián điệp nói, chị đang gác hai tay lên hồ bơi, nhắm mắt thư giãn.
Cô từ từ tiến sát lại chỗ chị, đến khi cô đến thật gần mới cất tiếng chào hỏi, lúc đó cô còn thấy chị giật nảy mình lên vì ngạc nhiên.
"Chị lạnh không?" Cô hỏi một câu vu vơ, cô biết với bản tính hiền lành thiện lương của chị sẽ không mắng mình hỏi vô duyên, nhưng thật sự cô cũng không biết mở lời cua gái như thế nào cả.
"Bộ em không cảm nhận được nước trong hồ bơi là nước ấm hả?" Chị lườm cô một phát rõ dài nhưng không hề có chút ác ý nào, cô biết chị chỉ đang lườm yêu mình mà thôi.
Ngày hôm trước chị nói với cô rằng chị sẽ không đồng ý quen cô nữa, cô buồn bã cả ngày cả đêm, cuối cùng cũng thông suốt được một chuyện. Nhưng vì là một người nhỏ tuổi nên cô không rõ lắm chuyện này trong showbiz là như thế nào, vậy nên cô đánh tiếng hỏi chị: "Chị, nếu mình bao nuôi một diễn viên siêu xịn trong giới thì giá bao nhiêu."
Chị hơi ngưng lại một chút, nhìn cô như thể dò xét gì đó.
"Em hỏi cho biết thôi à."
Chị không đồng ý quen cô thì cô sẽ cung phụng bao nuôi chị, nếu chị cho phép cô vung tiền cho chị, cô cũng không ngại vì chị mà đánh đổi tất cả.
"Không có giá, có người chỉ cần tình, có người cần bối cảnh tương xứng, trên cơ bản là không có hạn mức."
"Vậy... cỡ chị hay chị Ngân thì sao?"
Hỏi sương sương để không bị chị tát cho một cái, ấy vậy mà sắc mặt của chị càng lúc càng kém, có phải chuyện này quá tế nhị rồi không?
"Điều kiện của Ngân chắc chắn là phải hơn chồng Ngân, nếu không cũng không ai dại vì cái hợp đồng mà bỏ gia đình mình đâu."
"Còn chị thì sao?"
"Chị có hợp đồng rồi."
Chị buông lại một câu, bây giờ đến phiên cô cảm thấy ngạc nhiên. Đương nhiên là từ trước đến giờ chị chưa bao giờ quy đổi tình sang tiền cả, nếu chị muốn chị đã làm từ khi tuổi đời còn xuân xanh cho tới tận bây giờ, vì trên cơ bản trong giới không có nhiều người vừa có sắc vừa có tài như chị, đàn ông say mê chị nhiều như điếu đổ nhưng chị chưa bao giờ ngó mắt tới. Giờ thì chị nói với cô rằng chị có một hợp đồng, còn là một hợp đồng mới kí còn chưa kết thúc.
"Chị cũng có sao?"
Cô không tin được nên hỏi thêm một lần nữa để xác nhận, chị gật đầu, trả lời: "Ừm, sao lại không?"
"Vậy bao giờ hợp đồng chị kết thúc?"
"Cuối tuần này."
Chị đi từ từ lại cầu thang để đi lên bờ, có một ngàn câu hỏi ở trong cô nhưng cô sợ mình không hỏi kịp, đành phải hỏi với theo thật nhanh: "Vậy cho em xem tham khảo hợp đồng được không?"
Nhưng chị Kha đã khuất dần, bóng của chị càng lúc càng khuất khỏi hành lang rồi mất hút. Cô cũng không nghe được chị bực dọc lầm bầm trong miệng mắng cô ngu ngốc, tí tuổi đầu còn bày đặt học theo người ta đi bao gái.
Tuy là cô nghe được chị nói như vậy nhưng cô quyết định không tin chị đang có hợp đồng tình tiền, trên cơ bản chị sợ dơ nhất trên đời, chị nhất định không cho đàn ông vừa ngủ với người khác vừa ngủ với mình. Ngày xưa từ khi biết Trường nɠɵạı ŧìиɧ chị đã không cho hắn chung đυ.ng với mình nữa, hai vợ chồng sống với nhau như thể hai vợ chồng già, điều này cho cô thấy chị rất quan tâm đến chuyện nɠɵạı ŧìиɧ rồi tiếp xúc với mình. Đến khi chị quen biết cô, cô biết được nhu cầu của chị cũng giống người bình thường, chị cũng có những sự rung động khi ở cạnh người mình yêu, vậy nên cô càng dám khẳng định chị rất sợ sự dơ bẩn trong tìиɧ ɖu͙©, chị sợ ăn ngủ lang chạ hết người này tới người kia.
Vậy nên cô quyết định không tin chị có hợp đồng tình tiền. Nhưng mà cô cua gái khá ngu, cô không biết cách làm sao để đưa chị vào tròng cả.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Không Hẹn Ước
- Chương 79: Thì ra chúng ta đều có bí mật