Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Hẹn Ước

Chương 67: Chị còn tưởng em nghèo lắm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ban đêm, không khí cũng hơi se se lạnh vì trời đã vào đông, nhìn dòng người xe tấp nập trước mặt khiến Quỳnh hơi cảm thán. Chị Kha đứng bên cạnh cô đang chờ đợi gì đó, vậy nên cô mới mở lời hỏi:

"Chị đợi tài xế đến đón hả?"

"Không, chị đợi người mang xe chị ra."

Quỳnh ngạc nhiên, ban nãy rõ ràng cô thấy chị có uống rượu, mà uống rượu lái xe thì không tốt chút nào, cô đương nhiên không cho chị lái xe trong tình trạng như vậy. Không ngờ chị chỉ hơi cười, bảo rằng: "Ban nãy chị uống sprite."

Đúng là mập mờ nên cô chẳng thấy rõ, chỉ đinh ninh là chị uống rượu vang trắng giống như mọi người, không ngờ chị lại chọn một biện pháp an toàn bằng cách uống nước ngọt. Nhưng chị uống nước ngọt có cần phải uống đến nghệ thuật như vậy không?

"Chị cho em đi nhờ về được không? Mọi người bắt taxi đông quá em không biết bao giờ đến lượt về nữa."

Cô tưởng mình thông minh có thể qua mặt được chị, nhưng cô không biết rằng đôi mắt chị tuy không phải thuộc dạng to tròn bự chà bá như cô nhưng nhìn đời cũng khá rõ ràng, chị thấy khách đi ăn đám cưới hầu hết đi xe sang để thể hiện sự giàu có của mình, ai đời lại đi taxi mà tranh với cô. Nhưng chị không nói, còn đồng ý sẽ chở cô về.

Có lẽ một phần là do chị sợ cô uống một ít đi về xe một mình không ổn, cũng có thể là do chị có tấm lòng bồ tát cao cả như biển lớn.

Tài xế chạy xe của chị đến trước mặt chị rồi giao trả xe, chị mở cửa xe ngồi vào ghế lái, cô thì nhanh nhẩu ngồi ở ghế phụ lái. Đã rất lâu rồi cô không được chị chở đi chơi, cũng phải ba năm trời đằng đẵng.

Chị lái xe ra tới đường lớn, chẳng hiểu sao cô lại thấy chị quyến rũ đến mê hoặc người khác như thế, từ động tác điều khiển vô lăng đến động tác quan sát đường, hết thảy đều làm cho cô nhìn đến mê mẩn. Bị cô nhìn mãi, chị cũng nhìn lên kính chiếu hậu để xem cô bị gì mà cười, vì vậy cô thu lại nụ cười ngơ ngốc của mình, nín cười cả buổi.

"Sao không mua xe?"

Chị hỏi, một câu không đầu không cuối.

"Xe em bán hết để mở khách sạn rồi, giờ chưa có tiền mua lại."

Cô nghe thấy chị bật cười thành tiếng, nụ cười của chị không giống như có sự khinh thường hay đề phòng, giống như cười trêu thì đúng hơn. Chị hơi xoay vô lăng, khịt mũi mình nói: "Nếu không biết em con cái nhà nào chắc chị cũng sẽ nghĩ em nghèo lắm."

"Em nghèo thật chứ bộ." Quỳnh than, đúng là cô chưa mua xe, nhưng chưa mua là do không thích mua chứ không phải chưa mua do không có tiền mua, đó là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.

"Nhà chị có dư xe máy, thích thì chị kêu mấy bạn mang qua cho một chiếc để đi lại cũng tiện."

"Thật không?"

Kha lại cười phì ra, chỉ trong một ngày mà cô nghe chị ấy cười tới tận hai lần, trong lòng Quỳnh âm thầm nở ra từng đóa, từng đóa hoa lớn.

"Thật"

"Vậy ngày mai em sang nhà chị lấy được không? Mai em cũng rảnh, chị không cần nhờ người mang qua cho em đâu."

Chị muốn quẹo phải cho nên nhìn kính chiếu hậu bên phải, ánh mắt có liếc sang mặt cô một chút rồi nhìn đường. Trong giây phút đó cô thấy mình như đứng tim ngay tại chỗ.

"Ừm, em qua cũng được."

Cô còn chưa nói với chị là nhà cô ở đâu thì chị đã chở cô sắp tới rồi, nơi này là nơi chị bị ba cô đánh cho một trận, cũng là nơi chị nhìn thấy cô đính hôn, cô nghĩ chị không quên cũng đúng, quá nhiều chuyện đáng ghét đã diễn ra ở nơi này.

"Chị về cẩn thận nhé?" Quỳnh nói, rồi đóng cửa xe lại, cô vẫy vẫy tay chào chị rồi đứng im nhìn xe của chị quay đầu xe rồi chạy khỏi tầm mắt mình. Thật là một ngày tuyệt vời của cô.

Mẹ cô vẫn chưa ngủ, đang xem tivi ở trong nhà, thấy cô về bèn mắng: "Về hay không không nhắn cho người ra đón, coi hư không?"

Quỳnh cười, trong lòng vui như đang có hoa nở, cô ôm mẹ mình một cái rồi đi lên lầu, không quan tâm bà đang chửi mình gì cả.

Chị nhắn cô địa chỉ nhà chị lúc mười một giờ tối, khá khuya với một người ăn no ngủ kĩ như chị, cô lưu lại địa chỉ nhà chị rồi nhắn chúc chị ngủ rồi, còn không quên dặn chị ngủ sớm. Nhưng chị không trả lời.

Buổi sáng cô dậy sớm hơn thường lệ, cũng không thèm ăn sáng cho nên bị mẹ mắng cho một trận ra hồn, cô cũng cười khì khì xỏ đôi giày thể thao đi ra đường. Cô bắt một chuyến taxi đến nhà chị, trước khi tới đã nhắn nhưng không thấy chị trả lời, đến lúc đến rồi, vừa gọi thì cửa đã tự động mở.

Nhớ trước khi hai người chia tay chị vẫn ở nhà chung với cô, lúc đó chị nói chị đang xây sửa nhà, có lẽ lúc chia tay cô nhà cũng đã sửa xong. Căn nhà này rất rộng, từ bên ngoài cổng đi bộ vào cửa chính cũng khá xa, cô thấy chị đứng trước cửa chính nhìn mình, ánh mắt có hơi lười biếng, giống như chị vừa mới ngủ dậy.

Mà có lẽ chị mới ngủ dậy thật, vì trên người chị đang mặc một chiếc áo ngủ lụa màu đỏ rượu, thậm chí chị còn không dùng áo khoác ngoài. Thấy cô đi sắp tới, chị mới nói: "Xin lỗi em nhé, chị mới ngủ dậy..."

Ngay cả thói quen ngủ cũng thay đổi hơn so với trước đây, chị ngủ trễ hơn, thức trễ hơn, đó là những thay đổi cô không biết được trong những ngày xa chị. Chị vẫn gầy gầy như xưa, áo ngủ bằng lụa càng tôn lên nét quyến rũ của chị, cô vô thức nhìn chị chăm chăm, nhìn đến độ chị cũng thấy ái ngại.

"Nhà chị có vài chiếc xe mua cho bé An chạy hồi xưa, em vào coi thích chiếc nào thì lấy đi."

Quỳnh đi theo chị ra sau nhà, từ phía sau có thể thấy được mái tóc chị vẫn còn vài sợi rối, có vẻ như cô vừa tới chị cũng vừa dậy. Cô đưa tay nhẹ nhàng gỡ sợi tóc rối ra cho chị, chị cũng không quay lại nhìn cô, hai người đi rất nhịp nhàng một kẻ đi trước một kẻ đi sau.

Đằng sau nhà có để tầm bốn chiếc xe, một chiếc SH mode cô biết, đây là chiếc chị hay chạy gần gần, chẳng hạn như đi ăn bún bò ăn phở. Còn lại là Vision, AB, nói chung vẫn còn rất mới, cô hỏi: "Vậy An đâu mà chị cho em?"

"An đi Nhật rồi" Chị trả lời, "Đi học bên ấy."

Chọn qua chọn lại cuối cùng Quỳnh chọn chiếc Lead thần thánh mà không chọn Vision với AB, cô muốn làm bá chủ đường phố nên Lead vẫn là sự lựa chọn hợp lý nhất. Chị Kha lựa trong rổ ra chìa khóa của chiếc Lead, còn xem thử xem xăng có còn hay không, như chợt nhớ gì đó, chị nói: "Đợi chị một xíu."

Nói rồi chị bỏ đi lên lầu một mạch, Quỳnh nhìn theo bóng lưng chị ấy, đến khi khuất hẳn mới thôi. Chị ấy đi từ trên lầu xuống với một tấm thẻ trên tay, thấy cô nhìn, chị giải thích: "Cà vẹt xe, đi đường không có thì không nên."

Có lẽ đi hơi vội nên trên trán chị xuất hiện lấm tấm mồ hôi, chị không để ý đến chúng nhưng cô thì có, cô nhịn xuống, không dám đưa tay lau mồ hôi cho chị vì sợ mình tiến đến nhanh quá chị sẽ chạy mất.

Cô muốn có chị, muốn yêu chị, muốn thương chị, muốn cả đời ở bên chị, mà cả đời là một quãng thời gian dài, cô nghĩ mình sẽ đợi được chị.
« Chương TrướcChương Tiếp »