Chương 28: Đoá hoa trong giông bão

"Mưa gió như vậy mà em còn ra đường." Kha trách, nàng cũng quên mất nàng mới vừa chạy từ trong mưa.

Quỳnh kéo Kha vào nhà tắm của nàng, lấy nước ấm đầy bồn rồi dằn chị xuống bồn tắm, ủ ấm cho người chị vì tình yêu mà lạnh lẽo. Kha cũng ngồi trong bồn, cảm nhận được cái ấm bao bọc lấy mình, còn rất thưởng thức nhìn Quỳnh cởϊ qυầи áo ngoài, leo vào bồn tắm cùng mình.

Khi xác định mình yêu Kha, Quỳnh đã tự xem xét bản thân mình, tính cách cương liệt yêu chiều thụ này của cô, nhất quyết không thể nào làm thụ. Ấy vậy mà giờ đây cô phải khép nép leo vào bồn tắm, trong khi kẻ bày đầu lại rất nhàn nhã gác tay lên bồn tắm, cười nhẹ nhìn cô leo vào bồn.

Cô có cảm giác không khác gì heo sắp sửa bị làm thịt.

Vừa ngồi xuống bồn chị đã giơ hai tay mình ra, nũng nịu bảo rằng: "Chị lạnh"

Lạnh mốc xừ!

Quỳnh chửi thầm trong lòng, nhưng vẫn không kìm được mà tiến nhẹ lại gần chị, cô là một cô gái duyên dáng đoan trang, vậy nên không chấp nhận sự gọi mời của ai quá nhanh, phải chấp nhận từ từ.

Chị ôm lấy cô trong lòng, thở phào ra một tiếng, hơi thở tuy nhẹ nhưng cô vẫn nghe được.

"Rốt cuộc cũng được ôm Quỳnh..."

Từng chữ từng chữ của chị như có ma chú khiến cô càng lúc càng trầm mê hơn, cô đờ đẫn nhìn chị, thấy chị mím môi cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

"Quỳnh nhớ chị không?"

Giờ phút này hai người kề cận bên cạnh nhau, da thịt kề cận da thịt, chằng còn sót lại chút gì cho mình. Quỳnh còn cảm nhận được ngực chị ấy chạm vào ngực mình, máu mũi của cô như muốn tuôn trào ra.

Quỳnh gật đầu, nói nhí nhí trong miệng rằng mình nhớ chị.

Đôi môi của chị vì tắm mưa nên trở nên lạnh lẽo, chị hôn lấy đôi môi cô, đem sự lạnh lẽo đó truyền lại cho cô. Đôi môi mỏng kia như quấn lấy cả linh hồn cô, khiến cô không thể nào tìm được đường lui, Quỳnh đưa tay đặt lên eo chị, cố gắng giữ mình bình tĩnh mà đáp trả lại chị.

Bàn tay bàn chân, cổ, cổ tay cổ chân, tất cả về chị đều rất đẹp, những nhà đầu tư cũng thấy điều đó khi cho chị đóng quảng cáo trang sức. Không những trang sức trong nước mà chị còn được mời cả đóng quảng cáo trang sức ở nước ngoài, chị sang trọng và đẹp đẽ đến độ khó ai bì kịp.

Vậy mà giờ đây đôi tay xinh đẹp đó đang sờ lên mái tóc cô, trượt nhẹ xuống cằm, xuống cổ rồi chạm nơi đồi núi cao vυ"t. Cô có lợi thế là thanh xuân, dáng vẻ khỏe mạnh, ngực tấn công mông phòng thủ, nhưng cô chẳng có được đường nét thanh tao của chị, ngực chị không nhiều, mông cũng thế, vậy mà lại sεメy hơn cả diễn viên đã bơm ngực. Đôi khi sự sεメy của chị khiến cô phát hờn.

Chị đứng lên trong sự ngạc nhiên của cô, bế bổng cô lên, cùng nhau đi về giường. Cô nghi hoặc hỏi: "Làm ở đó cũng được mà chị, rất thú vị."

"Cảm mất."

Chẳng biết ai sẽ bị cảm, là cô hay là chị, cô không phải là người ưa bệnh nên ắt hẳn là chị. Vậy nên cô cũng không mè nheo gì nữa.

Người cô yêu đặt cô xuống giường, lúc này cô mới được dịp nhìn kĩ chị khi chị khỏa thân, trong lòng cô dâng lên câu biểu ngữ "phản công, phản công".

Nhưng chị lại áp sát lên người cô, nhìn đôi mắt chứa lửa của cô mà nói: "Nằm im."

Vậy nên cô nằm yên thật, cô là người bạn nhỏ nghe lời.

Khi đôi môi kia siết lấy đôi môi cô, một nửa hồn cô đã bay đi mất. Quỳnh sờ soạng bên bàn định tắt đèn ngủ nhưng chị chặn bàn tay cô lại, nhỏ nhẹ nói cô đừng tắt đèn. Vậy nên cô không tắt đèn thật, cô là một người tình rất nghe lời.

Chị vuốt mái tóc cô sang một bên, hôn rít lấy cổ cô, hơi thở chị ấm nóng phả vào cổ khiến cô cảm thấy rất nhột. Nụ hôn trượt dài lên tai cô, rồi lại đi xuống, càng lúc càng gần với bánh bao nhỏ trước ngực cô.

Chị hơi dừng lại một chút, sau đó khẽ khàng ngậm lấy đầu hoa trước ngực, hơi dùng lưỡi lay động. Mặc dù Quỳnh đã cố gắng để kiềm tiếng của mình nhưng cô cũng không kiềm được những tiếng rên nho nhỏ ngắt quãng, nữ thần của cô, tình yêu của cô...

Ngón tay chị trượt từ hông của cô xuống gần tiểu huyệt, trong khi chị vẫn đang thưởng thức bánh bao nhà làm hai mươi mấy năm của cô, tất cả những cảm xúc lạ kì này như khiến cô phát điên lên. Chị hôn dọc xuống bụng cô từng nụ hôn nho nhỏ, xuống dần nơi nữ tính nhất của phụ nữ, khiến chân cô run lên, vô thức dùng hai chân kẹp lấy chị.

"Chị muốn em."

Từng lời nói của chị chân thành, ngay cả ánh mắt kia cũng biểu lộ lên sự chân thành của chị. Quỳnh quyết định người này sẽ cùng cô đi đến bạc đầu giai lão, ngay giây phút nhìn thấy đôi mắt ấy của chị.

Càng lúc chị càng gần với tiểu huyệt nho nhỏ của nàng, nhẹ nhàng làm cho bông hoa yêu kiều trở nên ướŧ áŧ, Quỳnh không nhịn nữa mà phát ra tiếng đầy mị hoặc, chị hơi cười nhìn cô, cô quê nên bắt buộc bản thân mình phải im miệng.

Không nghe thấy tiếng của cô nữa cho nên chị trườn người lên nằm đối diện với cô, đưa ngón tay của chị mở hai môi của cô ra, dịu dàng nói: "Em... em... nữa đi."

Chị ngại.

"Em làm sao?"

"R-rên..."

Quỳnh cười trong lòng, thì ra là chị ngại nói những điều gợi cảm.

"Không làm gì sao mà kêu được? Giờ chị xuống làm việc chăm chỉ đi."

Cô nghĩ chị sẽ thẹn quá hóa giận, hoặc là đỏ mặt, hoặc là giở tính người lớn ra mà nói cô, không ngờ chị chỉ nói ừm, tiếp tục công cuộc ăn chơi trác táng của chị ở dưới. Tâm trạng như bay bổng trên mây, vậy nên Quỳnh lại thả mình để bản thân thích làm gì làm nấy, muốn kêu thì kêu, muốn ghì chặt chị thì ghì chặt chị. Dù sao người phụ nữ này cũng là của cô, từ đầu đến chân cũng là của cô, riêng mình cô, đã là người phụ nữ của mình thì không việc gì phải ngại nữa.

"Quỳnh... Chị dự định sẽ cho tay vào, em, em hối hận còn kịp."

"Không hối hận!"

"Sẽ khổ..."

"Không bận tâm."

Kha hôn lên má Quỳnh một cái, dùng hết lòng hết dạ của mình mà nói: "Tin chị! Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng phải tin chị sẽ giải quyết được..."

"Em biết..."

"Chị yêu em."

Quỳnh chủ động hôn môi Kha, đến khi nụ hôn dần dần cạn kiệt mới nhỏ giọng nói rằng cô cũng yêu chị.

Cô yêu chị đến không còn đường thoát nữa rồi.

Ngón tay của chị đang dần dần tìm đường đi vốn dĩ của nó, nhẹ nhàng từng chút từng chút một xâm nhập vào nụ hoa bí ẩn. Quỳnh hơi ngưng thở để đợi chị đi vào, rất đau nhưng cô không dám la lên một tiếng, sợ chị nghĩ cô đau mà bỏ cuộc. Dù sao cô cũng muốn đêm nay thuộc về chị.

"Xin lỗi em..."

Kha ấn mạnh ngón tay của mình vào để phá đi lớp màng mỏng manh đó, chị cúi người xuống hôn khắp cánh hoa của cô, ủi an cô bằng những nụ hôn thiên thần tuyệt vời. Quỳnh lau nhẹ nước mắt bên mi mình, tự nhủ rằng phải mất trinh thôi, mất mới có thể chơi vui thiệt là vui.

Tuy không có máu nhưng Kha biết thứ mình vừa chạm vào là cái gì, vậy nên nàng rút tay ra, hôn loạn lên người Quỳnh để dỗ dành em ấy. Quỳnh nóng nảy đem tay của nàng để trước tiểu huyệt, hấp tấp bảo: "Chị nhanh lên, đang chơi vui mà."

Kha cũng bó tay với Quỳnh, đành phải tiếp tục mặc dù sợ Quỳnh đau đớn.