Đang nghĩ ngợi, người nọ thở dài:
"Nghe nói gia chủ ban đầu xin Cố thừa tướng giúp đỡ, lại không nghĩ, trên triều đình hắn là nửa điểm không giúp, Thất hoàng tử ngược lại ngày xưa cùng Lâm gia chúng ta không có giao tình nay lại ra tay cứu giúp, lòng người a, thật sự là phức tạp!"
Hắn thống khổ mà vò đầu, tức giận mà nhìn ta
"Ngươi đánh ta làm gì?”
“Tuổi còn nhỏ mà bi thương như vậy làm gì? Nếu thật muốn làm thì theo ta học chút công phu quyền cước, ngày sau ngươi cũng có thể gϊếŧ địch thủ hộ người nhà.”
Ánh mắt thiếu niên lập tức sáng lên.
“Ngươi có thể dạy ta?!”
11.
Ta tuy là thân nữ nhi, nhưng tàn nhẫn sát địch quả thực rung động đến tộc nhân, khi nhìn dưới ánh trăng ta chỉ đạo người luyện võ, trong tộc có thiếu niên tò mò cũng đi theo, ta cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng biểu diễn, sau đó sửa lại động tác của bọn họ.
Lâm gia vốn chán nản, bởi vì những thiếu niên nhiệt huyết này, dần dần sống lại.
Lúc nằm xuống nghỉ ngơi, phụ thân lặng lẽ nói với ta:
"Những quan binh kia nói là huyện lệnh nhận được thư của Ninh Viễn Hầu mới đến trợ giúp, Ngưng nhi, con có biết Ninh Viễn Hầu không?"
Ta vuốt cằm:
"Phụ thân Tạ Hiên chính là Ninh Viễn Hầu."
Phụ thân giật mình hiểu ra, trong lòng ta lại tràn đầy kinh ngạc.
Lúc này Tạ Hiên vừa trúng cử, còn chưa vào kinh, càng chưa nói tới nhận nhau, làm sao có thể để Ninh Viễn Hầu gửi thư cho Thấm huyện huyện lệnh?
Chính là sau khi sống lại Tạ Hiên lập tức viết thư cho Ninh Viễn Hầu, chuyện nhận nhau làm sao có thể đơn giản cho xong việc?
Hay là nói, Tạ Hiên không tham gia thi Hương, mà là đi ngục giam thăm chúng ta xong liền lập tức đi Thượng Kinh?
Trong lúc miên man suy nghĩ, ta cảm giác cánh tay bị nhẹ nhàng kéo xuống, quay đầu nhìn lại, là Liễu Nguyên Phong.
Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ vải vóc trên tay ta, thấy ta nhìn lại, cười khổ:
"Tuyết Ngưng, đồ trang sức của ngươi không còn, liền đổi cho ngươi thuốc khác đi.”
Đây là... hết tiền.
Cũng đúng, dọc theo đường đi đều là Liễu đại ca bỏ tiền chữa trị cho chúng ta, Lâm gia trăm ngàn người, ngân lượng làm sao tiêu đủ?
Nhưng chúng ta hiện tại đều là người bị lưu đày, thân không có vật gì, căn bản không có tiền.
Mắt thấy ta nhíu mày, Liễu Nguyên Phong trấn an ta:
"Yên tâm đi Tuyết Ngưng, y thuật của Liễu đại ca ngươi tuy không tinh thông, nhưng không đến mức để lại cho ngươi vết sẹo lớn.”
Tôi không thể không bật cười.
"Đã là lúc nào rồi, ta chỗ nào còn lo lắng vết sẹo a?"
Không có tiền thì kiếm, chỉ là biện pháp kiếm tiền còn phải thương lượng nhiều với phụ thân.
“Ngưng Nhi, chuyện này...... có thể được sao?”
Phụ thân theo bản năng liền lắc đầu.
“Cha, mọi thứ trên đời đều vì lợi ích mà hướng tới, buôn bán là chúng ta làm, giao dịch cũng là chúng ta làm, bọn họ chỉ cần mở một con mắt nhắm một con mắt là có thể được lợi, như thế nào không thể thành?"
“Hơn nữa, còn lại một nửa đường đi, Liễu đại ca cho dù Biển Thước còn sống, người thông minh cũng khó có thể nấu một bữa mà không có cơm, vì tộc nhân, chúng ta vẫn phải tìm mọi cách kiếm tiền.”
Phụ thân bị thuyết phục:
"Vậy, ta đây đi cùng thúc tổ ngươi thương lượng một chút?"
“Được, chúng ta chia làm hai đường, ta đi tìm sai dịch đại ca.”
Với khuôn mặt đầy mụn mủ, sai dịch ban đầu nhìn thấy ta cũng không đành lòng nhìn thẳng dời ánh mắt đi, nhưng bởi vì trước đây ta anh dũng gϊếŧ địch, trong ánh mắt ghét bỏ nhìn ta lại mang theo chút kính nể.
Chờ ta đem sự tình nói ra, có mấy người dao động trước.
Mặc dù lúc mới bắt đầu có người lưỡng lự, nhưng ai có thể ngại nhiều tiền chứ?
Lại nói, lại không cần tự mình xuất lực, vận chuyển hàng hóa đều là chúng ta tự mình đến.
Rất nhanh sai dịch bên này liền nói thông suốt, cùng ta phân chia lợi nhuận, cuối cùng ước định ba bảy, bọn họ bảy, chúng ta ba.
Phụ thân bên kia lại gặp phải vấn đề khó khăn.
"Không được, Lâm gia ta bây giờ chính là dòng dõi thư hương, mặc dù bây giờ phạm tội bị lưu đày, làm sao có thể tự khinh tự ti, làm cái thương nhân đê tiện kia?"