Chương 12

Liễu Nguyên Phong không biết từ đâu lao ra, sau khi nhanh chóng băng bó cho ta xong, lại xử lý cho những tộc nhân và quan binh sai dịch bị thương.

Khi đoàn người tàn tật chúng ta đến Thấm huyện, liền nghe chiêng trống tuyên thiên.

Thì ra là một vị tú tài trong Thấm huyện trúng cử.

Ta giật mình, kỳ thi Hương đã được công bố rồi.

Tính ra, chúng ta bị lưu đày đã qua hơn một tháng.

Sợ là lúc này Tạ Hiên cũng trúng cử rồi?

Cho dù chúng ta không thành phu thê, ta cũng hy vọng Tạ Hiên lần này thi Hương thuận lợi.

Hắn thực sự trọng tình nghĩa, cho dù chúng ta đến nơi lưu đày, có Hầu phủ che chở, cuộc sống cũng có thể trôi qua thuận lợi một chút, hắn trúng cử mới có thể đi Thượng Kinh, mới có thể cùng Hầu gia nhận nhau không phải sao?

Suy nghĩ trong đầu bay tán loạn, Liễu Nguyên Phong không biết lúc nào tiến đến bên cạnh ta:

"Tuyết Ngưng, những người kia rốt cuộc là ai?”

Đầu óc của ta lập tức thanh tỉnh hẳn lên.

Đúng rồi!

Nếu là liên quan đến đoạt vị chi tranh, những người này một kích không trúng, sẽ phái càng nhiều người đến đây, ý định là muốn diệt cỏ tận gốc.

Không đúng! Tại sao phải diệt cỏ diệt tận gốc?

Lâm gia đã bị lưu đày, Tây Nam vùng đất man di, tin tức bế tắc, bọn họ lo lắng cái gì?

Hay là nói......

Có nhược điểm gì rơi vào tay Lâm gia?

Nghĩ đến đây, cả người ta run rẩy.

Tầm mắt rơi vào trên người một người trong chủ gia, ta khó nén phẫn nộ.

Những người này chỉ định là trù tính một lần nữa quật khởi, lấy nhược điểm kia làm đầu danh trạng, lại không biết đã sớm tiết lộ tiếng gió, đưa tới họa sát thân.

Đáng giận!

Phải tra cho rõ đến tột cùng nhược điểm là cái gì mới được.

Sau khi ở Thấm huyện chỉnh đốn một phen, phụ thân lại bắt đầu đỏ mắt.

‘Đã chết một trăm ba mươi chín người, bên trong còn có bảy hài tử nữa.”

Ta nhìn chung quanh một vòng, tộc nhân đều là như thế, yên lặng rơi lệ sắc mặt buồn bã.

Những người có đủ sức lực đã đi đào hố lên kế hoạch chôn cất những người trong bộ tộc ngay tại chỗ.

Mẫu thân giúp đỡ Liễu Nguyên Phong xử lý miệng vết thương, trở về một miếng bánh bao cũng nuốt không trôi, nôn khan, sắc mặt thập phần khó coi.

Ta dỗ nàng uống chút nước, đầu kia lại ồn ào không thôi.

“Chúng ta bị lưu đày còn chưa đủ, bây giờ còn có người muốn gϊếŧ chúng ta, các ngươi có phải hay không muốn hại chết toàn tộc?!"

Phụ thân vội vàng đi lên khuyên can.

Mọi người lôi kéo một phen, cuối cùng cũng đem được mấy tộc huynh tức giận cùng chủ gia tách ra, phụ thân hết sức toàn lực trấn an, ta thì quét một vòng, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên của chủ gia đang mím môi.

Đại khái là ta một cô nương tay cầm theo khảm đao gϊếŧ hắc y nhân, hắn đối với ta tới gần cũng không bài xích, lôi kéo làm quen ba bốn ngày, cuối cùng mở miệng.

Chủ gia ban đầu là có một cô nãi nãi vào cung làm phi tần, cô nãi nãi kia đã sớm thất sủng, dưới gối lại không có con, vốn dĩ cùng tranh đoạt vị không hề liên quan mới đúng, lại chẳng biết vì sao, ba bốn tháng trước cải trang trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.

Từ đó về sau, mấy người chủ gia liền gặp đại nạn, không phải cách chức thì là bỏ ngục, người phía sau càng bị tra ra cấu kết với Địch tộc phương bắc, Thánh Thượng tức giận, vốn là hạ lệnh tru cửu tộc, Thất hoàng tử cầu tình, lúc này mới sửa án phán toàn tộc lưu đày.

“Thất hoàng tử? "

Ta hồ nghi nhíu mày.

“Đúng vậy, Thất hoàng tử là hoàng tử đương kim thánh thượng yêu thương nhất.

Ta hỏi:

"Cho nên Lâm gia chúng ta thật sự cùng Địch tộc cấu kết?"

“Gia chủ hai người con trai trưởng đều là tử trận ở phương bắc, ngươi chẳng lẽ không biết?"

Làm sao ta biết được những điều này?

Bất quá nhược điểm kia ngược lại có manh mối.

Sợ rằng không phải là chứng cứ vị hoàng tử nào cấu kết với địch tộc.

Xét theo Thất hoàng tử khuyên bảo cho Lâm gia, tám chín phần mười chính là hắn.