Chương 11

Những tộc nhân bên cạnh chúng ta này đối với chủ gia gây họa tự nhiên là phẫn hận không thôi, dọc theo đường đi tuy rằng mắng chửi không thôi, phút cuối cùng nghỉ ngơi lại cũng không động thủ.

Một là cực kỳ mệt mỏi, thật sự không có khí lực, hai là rốt cuộc đồng khí liên chi, ngày xưa dựa vào uy phong chủ gia tác oai tác quái, gặp nạn cũng không đến mức quá mức trách móc nặng nề, ba là những người cùng chủ gia này so sánh với chúng ta, ước chừng là không chuẩn bị nhiều một chút, quả thực thê thảm hơn.

Đêm xuống lúc nghỉ ngơi, phụ thân hai mắt đẫm lệ đi tìm thúc bá chủ gia mấy chục năm không gặp, ta len lén nhìn, thúc bá kia râu tóc bạc phơ, cả người chán nản không thôi, nhìn phụ thân liên tục cảm khái:

"Khổ cho các ngươi rồi .”

Phụ thân trở về lau nước mắt:

"Ngưng nhi à, thúc tổ con mấy năm trước tóc đen, gặp khó khăn rồi.”

Mẫu thân ta cũng đỏ mắt.

Ta lại nhìn những tộc nhân xung quanh.

Lúc này ai mà không gặp khó khăn chứ?

Trách thì trách tên hỗn đản bị cuốn vào tranh đoạt vị kia, ngươi tranh thì tranh, không thể tay chân sạch sẽ một chút?

Lại khiến cả tộc nhân phải chịu tội.

Đang suy tư, liền nhìn hai sai dịch xa lạ liếc nhau, lặng lẽ đi vào trong rừng cây.

Ta cảnh giác, vội hỏi:

"Cha, nơi này cách Thấm huyện bao xa a?"

Cha ta tuy nói chỉ mở một cái biệt trang ở trấn Bình An, nhưng mấy năm trước là vào nam ra bắc, quả thực chính là bản đồ sống của Đại Ngu.

Nghe vậy hắn vội lau nước mắt vẩn đυ.c, nhìn chung quanh:

"Nơi này hẳn là Ngưu Đầu Sơn, vượt qua hai đỉnh núi là tới."

Nói xong, hắn tựa hồ mới nhớ tới Tạ Hiên nói trong thư, nhất thời sắc mặt khẽ biến.

Ta không dấu vết nhìn thẳng vào mắt phụ thân.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai chính là thời khắc nguy hiểm.

Phụ thân rốt cuộc là không yên lòng, lặng lẽ tìm thúc bá nói thầm một hồi, mới trở về, sau đó thở dài nhỏ giọng nói với ta:

"Ngưng nhi à, ngày mai nếu thật sự có người động thủ, chúng ta che chở cho mẫu thân ngươi là được, những thứ khác ta không có năng lực, sợ là không quản được.”

Ta sắc mặt trầm trọng gật đầu.

Phụ thân chỉ có một nữ nhi là ta, lúc nhỏ bảo ta nữ cải nam trang đi học, sau mười tuổi lại mời sư phụ dạy ta công phu quyền cước, hắn luôn nói, đọc sách mới có thể sáng suốt tập võ mới có thể bảo hộ bản thân.

Đáng tiếc kiếp trước khi nghe nói cha nương gặp nạn là lúc ta mang thai, không cẩn thận liền sẩy thai, từ đó về sau thân thể liền suy yếu trầm trọng, càng ngày càng không lưu loát, cũng chỉ đành chơi một chút đồ chơi nhỏ không cần chạy nhảy.

Đêm nay, mặc dù biết phải nghỉ ngơi nhiều, ta ngủ cũng không an ổn.

Sáng sớm lúc lên đường, phụ thân liền cố ý dẫn chúng ta đi vào giữa đội ngũ, sự tình liên quan đến sinh tử, lúc này chỉ có thể bảo vệ người nhà.

Tình trạng hỗn loạn bắt đầu khi xuống Ngưu Đầu Sơn.

Một đám hắc y nhân cầm đao từ trên sườn núi lao xuống, gặp người liền chém, trong lúc nhất thời tộc nhân sợ tới mức oa oa kêu to, có chạy tứ tán, có đoạt đao, đầu chủ gia bên kia có thiếu niên nhanh nhẹn, sau khi đoạt đao thành công, một tay đem đầu kẻ xấu chém xuống, đầu óc kia lăn tròn, rơi vào trong bụi cây nhỏ bên dòng suối ta cùng cha nương ẩn thân.

Ta ngẩn người, vội che mắt nương.

Trong l*иg ngực một bầu hận ý bắt đầu khởi động, lại bị ta đè xuống.

Không thể hấp tấp, không thể hấp tấp.

Tôi phải bảo vệ cha nương.

Đúng lúc này, một đám quan binh xuất hiện, cùng hắc y nhân kia giao đấu.

Thấy vậy ta vội vàng dặn dò phụ thân chăm sóc tốt mẫu thân, vọt ra ngoài.

Nhặt lên khảm đao rơi xuống đất, chém thẳng vào hắc y nhân.

Thỉnh thoảng, trong tay áo Hành Vô Tung bay ra, cắt đứt cổ tay cùng cổ của hắc y nhân.

Trong lúc nhất thời máu tươi văng khắp nơi, tiếng ai oán không dứt.

Chờ đến khi tất cả hắc y nhân trên sân đều ngã xuống, ta mới phát hiện cánh tay từng đợt co rút đau đớn, cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào, đã bị chém trúng mấy đao, máu thịt nhảy ra, thật là dọa người.

Cho đến lúc này, tay của ta mới mơ hồ run rẩy.