Khoảnh khắc mở mắt ra nhìn thấy mẫu thân, mọi chuyện cứ như mới ngày hôm qua.
Mẫu thân vẻ mặt sầu khổ, khăn ở trong tay cơ hồ quấy thành đoàn.
Cuối cùng, nàng tựa hồ như đã hạ quyết tâm, cắn răng nói:
"Ngưng nhi, vậy chọn Tạ Hiên đi.”
Tạ Hiên?
Đã lâu không nghe được quý danh của hắn, ta cũng có chút hoảng hốt.
“Đứa nhỏ kia ở nông thôn cùng ngươi chơi đùa, cũng coi như là thanh mai trúc mã, nếu ngươi gả đi, thiết nghĩ hắn cũng sẽ không khi dễ ngươi làm nhục ngươi.”
Không đợi ta đáp lời, mẫu thân liền kéo tay ta vỗ nhẹ, cuối cùng thở ra một hơi, ánh mắt lại đỏ bừng.
Giọng nàng nghẹn ngào:
"Ngưng nhi, sau này mẫu thân không thể ở bên, ngươi tuyệt đối không thể tùy hứng nữa.”
“Gả cho người ta, liền giúp phu quân dạy con cho thật tốt. Đứa nhỏ Tạ Hiên kia là người có tố chất, nếu có thể thi được công danh, sau này ngươi chính là phu nhân quan gia, thể diện hơn mẫu thân nhiều lắm, nếu thi không đậu thì làm tiên sinh dạy học, sau này mẫu thân cho ngươi nhiều của hồi môn một chút, cuộc sống cũng có thể thuận lợi một chút.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, tầm mắt lại dần dần mơ hồ.
Mẫu thân xoa xoa đầu ta.
“Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì mà khóc? Bất quá chỉ là xuất giá, nếu nhớ nhà thì về, mẫu tử chúng ta còn có thể gặp lại.”
Không thể nữa!
Mẫu thân, không thể nữa!
Người sẽ bị bệnh nặng mà chết trên đường lưu đày, phụ thân thương tâm quá độ, cũng đi theo.
Ta dùng sức lắc đầu, nước mắt tuôn rơi.
Kiếp trước phụ mẫu sớm biết được sẽ bị xét nhà lưu đày, lại nói bên kia chủ gia có người muốn mang ta gả làm thϊếp cho một hầu gia, liền vội vàng dỗ dành ta gả cho Tạ Hiên.
Chờ ta biết được hết thảy, lúc đó bọn họ đã gặp nạn trên đường lưu đày.
Nước mắt nơi khóe mắt bị lau đi, mẫu thân thở dài:
"Được rồi, thời gian không nhiều lắm, mẫu thân phải đi Tạ gia một chuyến, hôn lễ phải được cử hành trong hai ngày nữa.”
Ta mãnh liệt kéo nàng lại.
“Nương, không cần!”
Nàng sửng sốt, chợt có chút tức giận.
"Ngươi đứa nhỏ này, mẫu thân đều nói với ngươi rất nhiều, như thế nào liền nghe không lọt? Ngươi là tình nguyện gả cho lão nhân kia sao?"
Ta lắc đầu:
"Nương, Tạ Hiên đã có người trong lòng rồi.”
Lời nói của ta làm cho mẫu thân sửng sốt.
Nàng thì thào:
"Không, không thể chứ? Cô nương nhà ai chứ?”
“Cố Nhân Nhân!"
Ta khó khăn phun ra cái tên này.
Mẫu thân còn đang trầm tư suy nghĩ:
"Họ Cố? Chỗ chúng ta có người họ Cố sao? Nhà ai vậy?"
"Không phải người của trấn chúng ta, cũng không phải người của phủ thành huyện, là người Thượng Kinh. Nàng và Tạ Hiên từ nhỏ đã có hôn ước."
Ta vốn tưởng rằng nhắc tới nàng, trong lòng sẽ ít nhiều cảm thấy chua xót, lại phát hiện, sau khi nói ra cái tên này lại vô cùng bình tĩnh.
Đúng rồi!
Đều đã chết một lần, còn có cái gì là không bỏ xuống được?
Bất quá chỉ là một người không yêu mình mà thôi!
Ta và Tạ Hiên quen biết nhau ở nông thôn.
Lúc đó ta bảy tuổi cùng mẫu thân ngồi xe ngựa trở về biệt trang sinh sống, Tạ Hiên chừng mười tuổi một thân tả tơi từ trên đường nhỏ kinh hoàng lao ra, tránh né không kịp đυ.ng vào hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Chúng ta vội vàng đưa hắn vào biệt trang, mời đại phu.