Hai ngày sau Tết Trung thu sẽ là sinh nhật lần thứ 27 của Chu Chức Trừng, đồng thời cũng là năm thứ năm cô làm việc với tư cách là một cử nhân tốt nghiệp trường luật danh tiếng tự cam chịu đọa lạc trở về quê nhà làm việc tại văn phòng luật sư nhỏ ở huyện Nam Nhật.
Trong wechat của cô ngoại trừ một đống tin nhắn chúc mừng sinh nhật, còn có một tin nhắn thoại là của sư phụ Hà Khai Luân gửi tới, giọng nói của ông ấy mang theo giọng địa phương nồng đậm: "Hôm nay các luật sư và tổ làm chương trình của văn phòng luật Minh Địch ở Bắc Thành sẽ tới chỗ chúng ta, cô chú ý ăn mặc hợp thời trang một chút để thể hiện phong thái của văn phòng luật Minh Luân chúng ta! Trước đây cô cũng từng làm ở Minh Địch nên chắc cô cũng biết những luật sư của văn phòng luật này khẳng định ánh mắt đều nằm trên đỉnh đầu, đa số bọn họ đều khinh thường một văn phòng luật nhỏ bé nằm ở huyện lẻ như chúng ta.
Chu Chức Trừng nghiêm túc: "Không chỉ có vậy, bọn họ còn có ba mắt bốn tay năm chân nữa đấy."
Hà Khai Luân lập tức gửi sang một biểu tượng như muốn “phanh thây” cô ra, cẩn thận nhắc lại với cô lần nữa: "Cô là bộ mặt của văn phòng luật Khai Luân của chúng ta, những dịp quan trọng như thế này thì phải chú trọng vào ăn mặc hơn, biết chưa?"
Đương nhiên Chu Chức Trừng không nghe lời anh ta, cô vẫn cố chấp mặc quần tây sơ mi như thường lệ rồi ngồi trên chiếc xe điện của mình đến công ty luật.
Ông nội Chu thấy cô vừa ra khỏi nhà liền lật đật chạy ra cửa, từ phía sau gọi cô: “Chức Trừng, hôm nay ông mua rất nhiều đồ ăn đấy, tan làm xong nhớ rủ thêm đồng nghiệp về nhà cùng ăn sinh nhật đấy nhé!"
“Con biết rồi.” Chu Chức Trừng cười đáp.
Khi cô đi xuống tầng dưới của công ty luật, cô tình cờ nhận được một cuộc gọi từ Khương Lê.
Khương Lê là bạn tốt của cô, cả hai người cùng đều là luật sư.
Điểm khác biệt là, Khương Lê đã ở lại Bắc Thành sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, hiện cô ấy đang là luật sư của một công ty nước ngoài có hiệu suất doanh thu hàng năm ổn định thuộc top ba thế giới, chủ yếu kinh doanh theo hướng mua bán sáp nhập, thu nhập cao tất nhiên sẽ dẫn đến cường độ làm việc cao, những thời điểm có dự án chồng chất, có khi làm tới hơn 100 giờ một tuần cũng là điều bình thường.
Rõ ràng là cô ấy lại thức cả đêm ở công ty luật, khi cô nhấn phím nhận điện thoại liền nghe thấy rõ ràng tiếng ngáp dài của cô ấy và tiếng khuấy tách cà phê lanh canh, giọng cô ấy ngái ngủ mơ hồ: “Chức Trừng, điều ước sinh nhật của cậu không phải là tra tấn Giang Hướng Hoài đấy chứ?"
Bước chân Chu Chức Trừng lên lầu hơi khựng lại, không hiểu tại sao cô ấy lại nhắc đến anh.
"Người dẫn đầu đoàn công ty luật Minh Địch về quê chúng ta lần này là Giang Hướng Hoài, không phải Minh Địch điên rồi thì là Giang Hướng Hoài điên rồi, nhà tư bản hút máu, máy móc kiếm tiền, quý công tử thế gia pháp học lại cư nhiên xuống nông thôn để viện trợ pháp lý, chẳng lẽ lúc trước tổ làm chương trình không nói với cậu trong đoàn có anh ta đi theo sao?”
Xác thực là luật sư Hạ Minh Ninh đã không nói cho cô biết người dẫn đầu đoàn văn phòng luật sư Minh Địch là Giang Hướng Hoài, bạn trai cũ của cô.
Cô hơi mất tập trung, vừa đi lên tầng hai, cô vừa ngước mắt lên thì thấy mấy người đang đứng trước cửa văn phòng luật Khai Luân, ánh mắt cô khựng lại, trùng hợp rơi vào bóng người vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ đang đứng ở giữa.
Trái tim bỗng trở nên nặng trĩu.
Vào ngày đầu tiên của sinh nhật lần thứ 27, cô gặp lại Giang Hướng Hoài ở huyện Nam Nhật.
Anh đang đứng trước tấm biển xanh trắng đơn giản của văn phòng luật. Hôm nay anh mặc một bộ vest đen tuyền, dáng người cao thẳng, đang đứng đưa lưng về phía cô, bên cạnh còn có hai chàng thanh niên trẻ tuổi, chắc bọn họ là thực tập sinh của công ty Luật Minh Địch.
Một người trong đó nhìn thấy Chu Chức Trừng liền kéo cánh tay Giang Hướng Hoài, còn đặt biệt danh cho cô: "Anh Giang, luật sư huyện kia đến rồi."
Giang Hướng Hoài nghe vậy thì xoay người lại.
Ánh mắt hai người giao nhau, anh có một đôi mắt rất đẹp, con ngươi màu đen rất sâu, và vì không có cận thị cho nên nhãn cầu sẽ không hơi nhô lên,.
Chu Chức Trừng cúp điện thoại của Khương Lê trước.
Giang Hướng Hoài dịu dàng cười với cô: "Xin chào, cô là luật sư Chu Chức Trừng của văn phòng luật Khai Luân phải không? Tôi là Giang Hướng Hoài, cộng sự của công ty luật Minh Đế."
Khách sáo như người xa lạ lần đầu gặp mặt.
Sao anh dám?
Mười năm trước, câu đầu tiên anh nói với cô cũng giống như vậy.
Thời điểm đó là lúc cô bắt đầu học theo thói phản nghịch và thường xuyên nổi loạn trốn học đi chơi game trong quán Internet đến tận tối mịt mới về, chung quanh sương khói lượn lờ, ánh đèn tối sầm, bỗng sau màn hình máy tính của cô lại đột nhiên xuất hiện gương mặt của một người đàn ông, người nọ mỉm cười, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.
Anh liếc nhìn cô, kiểm tra ảnh trên điện thoại rồi hơi cúi xuống: "Xin chào, em là Chu Chức Trừng đang trốn học đúng không? Anh là Giang Hướng Hoài, anh trai em nhờ anh đến bắt em về."
Khi đó cô cũng không để ý đến anh, chỉ vô cảm liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục chiến đấu với trò chơi, lý do rất đơn giản, nếu anh trai của cô cô tự mình đến, chưa chắc cô cũng đã nể tình.
Mười năm trôi qua, cô đã từ thiếu nữ bất lương ở trấn nhỏ năm đó biến thành luật sư Chu tính tình tốt bụng nổi tiếng ở huyện Nam Nhật.
Nhưng phản ứng của cô vẫn y hệt như năm đó.
Cô không để ý đến anh, vòng qua anh, mở cửa văn phòng luật sư, chỉ cười nói với hai chàng trai trẻ kia: "Các cậu vào đi, văn phòng luật Khai Luân hoan nghênh mọi người.”
Ngoại trừ Giang Hướng Hoài.
Trong lòng Triệu Diên Gia âm thầm bổ sung những lời này, anh ta là em họ của Giang Hướng Hoài, cũng là công tử gia ngốc của địa chủ bị người ta khinh bỉ, nhờ đi cửa sau mới được vào văn phòng luật thực tập, hay còn được người ta gọi là VIP.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy luật sư Giang gặp trường hợp mặt nóng dán mông lạnh* như thế, anh ta không nhịn được liền cười ra tiếng, cười xong lại lo lắng sẽ bị anh trai anh ta ghi hận nên liền trái lương tâm hận hận cắn răng, lòng đầy căm phẫn lên tiếng: "Này, đúng là người ở huyện quen thói chẳng biết thức thời, không có ánh mắt, đúng là to gan!
*Mặt nóng dán mông lạnh là một câu thành ngữ ám chỉ những sự vật sự việc được kết hợp theo cách hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không ăn khớp lẫn nhau với từ mặt là ở trên, đại diện cho sự sạch sẽ, bộ phận đại diện cho cả cơ thể, nơi ăn vào thì đối nghĩa với mông ở phía dưới, 1 bộ phận có phần hơi nhạy cảm và tiếp xúc với nhiều thứ dơ bẩn và là nơi thải ra, nóng thì đối nghĩa với lạnh.
Sau khi bộ ba Minh Địch vào công ty luật thì các luật sư khác của công ty luật Khai Luân vẫn chưa đến.
Bọn họ đang tham gia ghi hình cho một bộ phim tài liệu phổ biến pháp luật do đài truyền hình Bắc Thành sản xuất, nhà sản xuất vì muốn tăng thêm hứng thú và kịch tính của chương trình nên liền tìm cách để chồng cô ấy là luật sư Hạ Minh Ninh chọn ra mấy người tinh anh không khiếu kiện trong công ty luật cũng gia nhập vào chương trình phổ biến pháp luật nông thôn, đây chính là nguyên nhân ba người Minh Địch đến đây tham gia ghi hình.
Và việc văn phòng luật Khai Luân tham gia ghi hình là do Giang Hướng Hoài sắp xếp.
Sư phụ của cô, luật sư Hà Khai Luân, thường nói văn phòng luật Khai Luân là văn phòng luật lớn nhất vũ trụ, nhưng trên thực tế, đừng nói đến vũ trụ, ngay cả công ty luật số một ở huyện Nam Nhật cũng không bằng. Năm năm trước khi Chu Chức Trừng vừa tới Khai Luân, văn phòng luật chỉ có hai luật sư, Hà Khai Luân và con trai Hà Nghiên Minh, là một văn phòng luật niêm yết kiểu "xưởng" nhỏ điển hình của một gia đình, quy mô nhỏ, không có tổ chức hệ thống, không có thông tin vụ kiện và cũng không có những luật sư xuất sắc.
Vì vậy, cô tham gia chương trình phổ biến pháp luật này, thứ nhất là vì ân huệ, Hạ Minh Ninh, một đối tác của công ty luật Minh Địch trong quá khứ đã từng giúp đỡ cô rất nhiều, thứ hai, đóng góp một chút cho việc phổ biến pháp luật, và thứ ba, để tăng cường mức độ phổ biến của văn phòng luật Khai Luân và hi vọng có thể nhận thêm nhiều vụ kiện.
Chu Chức Trừng đi vào phòng làm việc của sư phụ lấy ấm trà ra, đun nước, định pha trà đãi khách.
Triệu Diên Gia không ở lại với hai người kia, mà ngược lại đi theo Giang Hướng Hoài: "Luật sư Chu, tôi tên Triệu Diên Gia, là em họ của Giang Hướng Hoài..."
Chu Chức Trừng quen biết Giang Hướng Hoài nhiều năm như vậy, đương nhiên đã nghe qua tên anh ta.
“Cái đó, tôi có thể hỏi cô một câu không?” Anh ta hạ thấp giọng, lộ vẻ thần bí: “Cô có phải là bạn gái cũ mà năm năm trước đã đá anh trai tôi không?”
Ngay cả mí mắt cô cũng không nhúc nhích: "Anh của anh nói vậy à?”
"Tất nhiên là không rồi, anh trai tôi kín mồm kín miệng lắm, cho dù tôi có trở thành thái giám, anh ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận mình từng bị phụ nữ đá, tôi thấy khoảng thời gian đó tâm tình anh ấy đặc biệt không tốt. Hơn nữa, sáng nay tôi vốn dĩ muốn dùng điện thoại di động của anh trai tôi liên lạc với cô, mới phát hiện số điện thoại di động và wechat của anh trai tôi đều bị cô kéo vào danh sách đen, không có chút yêu hận dây dưa thì sao lại kéo số điện thoại của anh trai tôi vào danh sách đen làm chi."
“Cậu trở thành thái giám?”
“Chỉ là một thủ pháp khoa trương, để biểu đạt ý tứ không thể nào, hiểu không??”
“Tôi không hiểu.” Cô xác thực là không thể hiểu nỗi trình độ ngữ văn của vị đại thiếu gia từ hồi trung học đã ra nước ngoài này.
Triệu Diên Gia cũng không thèm để ý, kiên trì nói tiếp: "Cô biết không, sau khi anh tôi bị đá thì ngày nào cũng thương tâm quá độ, bắt đầu tập cai thuốc cai rượu, nghe nói bạn gái cũ ghét bỏ anh ấy say rượu, hút thuốc.”
Nghe đến đây, động tác rót nước của Chu Chức Trừng liền dừng lại, nước trong miệng bình vẫn không ngừng đổ ra ngoài, tràn đầy miệng chén làm đầu ngón tay của cô bị bỏng nhẹ, lúc này cô mới có thể phục hồi tinh thần lại, tự giác biết mình nãy giờ thất thố, cô vội thu tay lại, từ bên cạnh rút ra một tờ khăn giấy ướt, xoa xoa đầu ngón tay.
Trước kia áp lực công việc của Giang Hướng Hoài rất lớn, hút thuốc uống rượu có thể nói là thường xuyên như cơm bữa, nhưng việc anh từ bỏ những thứ này hẳn là không có quan hệ gì với cô, tuy rằng lúc bọn họ tách ra, cô thất thố mắng anh hút thuốc say rượu, mẫn cảm tự đại, cô sẽ không bao giờ thích anh nữa.
Năm đó cô đã hạ quyết tâm rời xa anh là vì quá đau lòng trước sự thờ ơ của anh, nhưng về quê làm việc cũng là một quyết định quan trọng mà cô đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, lúc đó người ông yêu thương cô bị bệnh, cô không muốn xảy ra tình trạng “con muốn nuôi mà người thân không đợi được”, hơn nữa cô cũng muốn làm công việc kiện tụng hơn là kinh doanh không kiện tụng ở thị trường vốn, và cô cũng tin tưởng rằng cô ở huyện Nam Nhật sẽ có một thế giới nghề nghiệp mới, chỉ cần cô nguyện ý nỗ lực vì nó.
Triệu Diên Gia tự mình đánh giá Chu Chức Trừng một hồi, nhìn chằm chằm mặt cô, cuối cùng cũng đã hoàn thành mạch suy nghĩ logic nãy giờ của bản thân: "Quên đi quên đi, người phụ nữ kia hẳn không phải là cô, tuy rằng dáng vẻ cô rất xinh đẹp nhưng cô không phải kiểu người anh trai tôi thích, hai người là người của hai thế giới.”
... " Chu Chức Trừng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng những lý do để đáp lại ý tứ “hai người thuộc hai thế giới” của anh ta..
Cuối cùng, anh ta duỗi người: "Anh ấy là luật sư ở thành phố, còn cô là luật sư ở nông thôn."
"..."
"Anh ấy là luật sư không tranh tụng, còn cô là luật sư chuyên đi giải quyết các vụ tranh tụng."
"..."
"Anh ấy thực hiện các vụ mua bán và sáp nhập vốn cổ phần trên thị trường vốn, còn cô giải quyết những việc như đòi nợ, ly hôn và đánh nhau."
Cô dứt khoát nói lời cuối “Điểm khác biệt lớn nhất, tôi là nữ, anh ta là nam.”
Triệu Diên Gia đồng ý: "Vậy cũng được, cũng có thể cho là một lý do."
Chu Chức Trừng bị anh ta chọc cười.
Sau khi Triệu Diên Gia rời đi, không lâu sau lại có người đi tới.
Chu Chức Trừng không ngẩng đầu cũng biết là Giang Hướng Hoài, anh nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Em nói chuyện gì với Diên Gia vậy, nó là em họ tôi, trước kia em chưa từng gặp nó, trước đây nó du học ở Mỹ, mấy năm nay mới về nước.”
Bây giờ anh không giả vờ làm người xa lạ nữa, cư xử với cô như những người thân quen, giống như giữa hai người chưa từng tồn tại cái khoảng cách năm năm kia, cũng không có cảm giác chia ly đau đớn trước khi chia tay.
Giang Hướng Hoài cúi người cầm ly trà lên, Chu Chức Trừng vô thức liếc nhìn tay anh.
Gầy gò mạnh mẽ, móng tay sạch sẽ và khỏe mạnh, đốt ngón tay giữa có những vết chai mỏng do thói quen cầm bút nhiều năm mà có, ngoài ra những vết ố vàng do hút nhiều thuốc lá để lại cũng đã biến mất.
Giang Hướng Hoài biết cô đang nhìn cái gì, anh bình tĩnh cười nói: "Em nói em rất ghét người hút thuốc và uống rượu, một khi ghét chính là năm năm không liên lạc, nếu anh còn không bỏ, anh sợ là cả đời này cũng không có cách nào nói chuyện với em được nữa."
Đó chỉ là những lời nói giận hờn, giữa bọn họ căn bản không phải như vậy, cô không muốn để mình mất bình tĩnh mà nảy sinh tranh cãi và suy nghĩ lung tung, cô không thích người ta hút thuốc, nhưng từ khi yêu đương, anh là người ngoại lệ.
Cô thậm chí còn chụp một tấm ảnh lúc anh đang tựa vào cửa xe hút thuốc.
Hôm đó là sinh nhật anh, trùng hợp là hai người trùng ngày sinh nên hôm đó cũng là sinh nhật cô.
Khi đó cô vừa cùng bạn học tổ chức sinh nhật, về đến ký túc xá thì nhận được tin nhắn của anh, anh chụp ảnh chiếc bánh kem rồi hỏi cô: "Trừng Trừng, em muốn ăn bánh kem không? Anh ở cổng trường đợi em."
Lúc cô liều lĩnh chạy ra ngoài trường học, lần đầu tiên cô cảm thấy sân trường nhỏ thường ngày sao hôm nay lại lớn như vậy, cô giống như chạy rất lâu mới tới được cổng trường.
Giang Hướng Hoài đang đứng bên cạnh chiếc xe hơi màu đen của anh, đèn đường mờ ảo, ánh sáng mơ hồ như sương mù, anh hơi cúi đầu, ánh sáng biến hóa làm nổi bật đường cong sắc bén của anh, mí mắt anh rũ xuống, miệng thì cắn điếu thuốc, hai gò má hơi lõm xuống, tàn thuốc đỏ tươi lúc sáng lúc tối hòa vào màn sương đêm lượn lờ.
Cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh nhưng cô có thể cảm nhận được rằng anh dường như đang có tâm trạng không tốt.
Không có ai đón sinh nhật cùng anh sao?
Nếu lúc đó Khương Lê cũng có mặt ở đó, nhất định cô ấy sẽ đánh thức cô bằng một mũi kim chuẩn xác: “Dậy đi, đừng suốt ngày thương hại đàn ông nữa, bộ cậu nghĩ không có người phụ nữ muốn xếp hàng cùng tổ chức sinh nhật với Giang tiên sinh sao?”