Khúc Trực không nói gì, hai người im lặng một lúc, Tề Thịnh lại mở lời: “Con người cô Bảo Châu tốt như vậy, chắc sẽ sẵn lòng mua vài con robot của tôi nhỉ?”
Khúc Trực: “...”
Lúc này Trịnh Bảo Châu đang luyện tập diễn xuất trong phòng, sách có thể đọc ở dưới tầng nhưng lúc diễn vẫn phải đóng cửa luyện tập một mình. Nói đến đọc sách, cô nhớ buổi trưa khi tỉnh giấc có tấm chăn mỏng khoác trên vai, cũng không biết là ai đã đắp cho cô, chắc là nhân viên của khách sạn rồi.
Học giác ngộ tiềm thức được một nửa, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô quay trở về làm người lần nữa, bước tới nhìn lướt qua.
Là Đàm Diệu gọi điện thoại tới.
Gần đây vì Trịnh Bảo Châu có nhờ anh ta điều tra giúp chuyện của Lý Dật Phàm nên hai người đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Từ khi Đàm Diệu kết bạn WeChat với cô thì ngày nào cũng tán gẫu đôi câu. Chỉ là khoảng thời gian này Trịnh Bảo Châu khá bận rộn, nhiều khi cũng chẳng thèm để ý đến anh ta.
Hôm nay Đàm Diệu trực tiếp gọi điện thoại, Trịnh Bảo Châu đoán là chuyện của Lý Dật Phàm đã có manh mối.
Cô nghe điện thoại, hỏi: “Alo, Đàm Diệu? Có chuyện gì à?”
Đàm Diệu ở đầu dây bên kia nói: “Cô Bảo Châu, tôi đã điều tra ra tên Lý Dật Phàm cô nói rồi, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”
Trịnh Bảo Châu: “Một lát nữa tôi có việc, anh nói qua điện thoại đi.”
Đàm Diệu chưa quên mình đến nông trường Tinh Quang là để chinh phục Trịnh Bảo Châu, cho nên tuyệt đối không thể tử bỏ cơ hội như thế này được: “Cô không tiện ra ngoài vậy tôi đến phòng tìm cô nhé?”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Cô cúp máy điện thoại Đàm Diệu, gọi video cho anh ta.
Đàm Diệu ngơ ngác nhận cuộc gọi.
Trịnh Bảo Châu ở bên kia cười với anh ta một cái: “Giờ giống như gặp mặt chưa? Nói đi.”
Đàm Diệu: “...”
Anh ta hận những thứ công nghệ cao này, nó chỉ tổ khiến giao lưu giữa người với người thiếu đi sự chân thành.
Trịnh Bảo Châu lại thúc giục anh ta, Đàm Diệu mới cứng nhắc nói: “Em họ tôi tìm bạn học hỏi thăm, nói Lý Dật Phàm rất nổi tiếng trong chuyên ngành họ, thành tích dường như cũng rất tốt, hàng năm đều lấy được học bổng, còn đang yêu đương với hoa khôi khoa họ.”
Trịnh Bảo Châu sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Đàm Diệu lại lặp lại một lần: “Cậu ta đang yêu đương với hoa khôi, nghe em họ tôi nói, lúc cậu ta theo đuổi hoa khôi khá rùm beng, còn tặng không ít thứ.”
“...” Lần này Trịnh Bảo Châu nghe rõ, Lý Dật Phàm đúng là không đáng tin!
“Thằng khốn!” Trong khoảng thời gian này Trịnh Bảo Châu đang luyện đọc lời thoại nên kỹ năng thoại tiến bộ không ít, tiếng chửi này rất rõ ràng, tràn đầy cảm xúc, trực tiếp vả lên mặt Đàm Diệu.
“...” Đàm Diệu quay đầu lại nhìn nhìn sau lưng mình: “Cô đang nói ai đấy?”
Cho dù là ai, dù sao nhất định không phải là anh ta.
Trịnh Bảo Châu cố bình tĩnh lại, cô lại hỏi: “Anh chắc chắn là tìm đúng người chứ?”
“Chắc chắn.” Đàm Diệu gật đầu, vì muốn gây ấn tượng trước mặt Trịnh Bảo Châu mà anh ta đã làm việc có thể nói là tận tâm tận lực, tuyệt đối không sai được: “Cả khoa đấy chỉ có một Lý Dật Phàm, điểm thi tuyển sinh cũng giống. À, tôi còn có ảnh bạn học chụp đây, tôi gửi cho cô nhé?”
“Được.”
Đàm Diệu tắt video, nhấp toàn bộ ảnh chụp Lý Dật Phàm gửi cho Trịnh Bảo Châu, vẫn còn không quên hỏi một câu: “Lý Dật Phàm này là ai? Là người thân của cô à?”
Trịnh Bảo Châu không có ý định nói chuyện của Lương Tuệ Tuệ nên qua loa nói: “Ừ, một người họ hàng xa.”
Cô nói hết câu này, ảnh vừa hay được gửi đến thành công. Ảnh Đàm Diệu gửi tới ngoại trừ chụp Lý Dật Phàm ở một mình, còn có anh ta ở cùng với một nữ sinh, cử chỉ nhìn qua rất thân mật, có lẽ đây là hoa khôi của khoa mà Đàm Diệu nói.
Trịnh Bảo Châu: “Chuyện này cảm ơn anh, tôi nợ anh một nhân tình.”
Đàm Diệu: “Ôi, không có việc gì, khách khí với tôi làm gì.”
Đàm Diệu: “Nhưng nếu cô muốn cảm ơn tôi cũng không phải không được.” [Xấu hổ]
Đàm Diệu: “Gần đây có một bộ phim điện ảnh mới chiếu, cũng khá nổi tiếng, hay là chúng ta đi xem?”
Đàm Diệu hào hứng bừng bừng ở bên kia độc thoại, Trịnh Bảo Châu thì ngay cả điện thoại cũng không liếc mắt nhìn. Hiện tại cô đang suy nghĩ một chuyện quan trọng, cô nên nói chuyện của Lý Dật Phàm với Tuệ Tuệ thế nào đây?
Trực tiếp nói cho cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ bị tổn thương, nhưng không nói lại không được. Tên Lý Dật Phàm này lại cầm tiền của Tuệ Tuệ đi theo đuổi hoa khôi của khoa, đúng là thằng vô dụng.