Chương 27

Thấy Trịnh Bảo Châu muốn đập nát cái đầu chó của Khúc Trực ngay tại đây, Tề Thịnh vội kéo cô lại: “Cái đó tuy là căn hộ hai tầng rất hiếm nhưng không phải chỉ có mỗi căn này, hay chúng ta đi xem thêm những căn khác đi? Nói không chừng còn có căn tốt hơn!”

Anh ta điên cuồng nháy mắt với người môi giới, nhận ra ám hiệu, người môi giới gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, chúng ta đi xem thêm đi ạ.”

Tuy nói là vậy nhưng cũng chỉ có nhiêu đó căn hộ hai tầng và một số căn đã được bán rồi, cho nên còn lại rất ít lựa chọn. Trịnh Bảo Châu đi theo người môi giới xem thêm hai căn nữa, không biết có phải là tâm lý hay không mà cô luôn cảm thấy rằng căn trước đó tốt hơn.

“Các căn hộ này đều giống nhau thật sao?” Trịnh Bảo Châu hơi nhíu mày hỏi.

Người môi giới đáp: “Vâng, những căn nãy giờ cô xem đều là cùng một kiểu với căn kia, chỉ là chúng nằm ở các tòa nhà khác nhau, vì vậy góc nhìn sẽ hơi khác.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Thảo nào, tôi thấy phong cảnh từ góc độ của tòa nhà vừa nãy là đẹp nhất.”

Người môi giới: “…”

Tề Thịnh kéo Trịnh Bảo Châu sang bên cạnh khuyên giải: “Cô Châu này, cô không cần phải tức giận với Khúc Trực, cô càng tức giận không phải cậu ta càng vui sao? Hơn nữa cô nghĩ xem, căn hộ hai tầng đắt hàng như vậy, kể cả khi lão Khúc không mua, mỗi phút mỗi giờ đều có người mua. Nếu người khác mua thì là cô thật sự không có duyên với căn nhà này rồi. Nếu lão Khúc mua thì ít nhất cô cũng được đến chơi!”

“...” Chuyện gì đang xảy ra đây, sao cô lại cảm thấy anh ta nói có chút đúng đắn vậy?

“Còn nữa, lão Khúc vốn dĩ không định mua căn hộ với diện tích lớn vậy đâu, bây giờ cậu ta còn phải trả một đống tín dụng đây nè.” Tề Thịnh nhìn Khúc Trục một cái, nói với Trịnh Bảo Châu: “Cô xem vì để chọc tức cô, cậu ta chi tiền bất chấp luôn.”



Trịnh Bảo Châu: “...”

Cho nên cô phải cảm thấy vinh dự ư?

Nhưng khi nghĩ đến những khoản tín dụng mà Khúc Trực phải gánh trong mấy năm tới, quả thực cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Tiểu Tề à.” Trịnh Bảo Châu nhìn Tề Thịnh với ánh mắt đồng tình: “Nghe một câu nói của anh, hiện tại tôi thấy vui hơn nhiều rồi.”

“Cô vui là được.”

Tề Thịnh cùng họ đi xem nhà lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng giải quyết được mâu thuẫn giữa hai người, để có thể đi xem nhà một cách bình thường. Bởi vì Khúc Trực chọn tòa nhà số tám nên anh ta cũng định mua nhà tại tòa đó luôn, sau này cũng tiện tìm anh nói chuyện. Người môi giới dẫn bọn họ quay lại tòa nhà số tám. Kiểu dáng của căn hộ phổ thông thực ra cũng giống căn hộ hai tầng, chỉ là thiếu một tầng. Tề Thịnh không có ý kiến gì về kiểu dáng tòa nhà, chủ yếu chọn xong tầng dưới là quyết định lấy căn hộ đó luôn.

Hai người bọn họ còn cần phải làm rất nhiều thủ tục nên Trịnh Bảo Châu cũng không đi theo. Cô lấy xe về thẳng khách sạn. Đi ngang qua sảnh, Tiểu Ngọc ở quầy lễ tân gọi cô lại, nói rằng cô có một gói hàng chuyển phát nhanh.

“Cám ơn.” Trịnh Bảo Châu cầm chuyển phát nhanh nhìn qua, hóa ra bên Kim Ngọc Mãn Đường gửi cho cô. Lần trước cô điền thông tin ở đó, đúng là đã để lại địa chỉ và số điện thoại. Cô tò mò mở túi đựng hồ sơ, nhìn thấy bên trong có một bức thư mời rất đẹp.

Không phải thư mời mua nhà, mà là thư mời dự tiệc rượu.

Thời gian là tối nay tại câu lạc bộ tư nhân của Kim Ngọc Mãn Đường. Người môi giới còn gửi tin nhắn cho cô, chân thành mời cô tham dự. Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt, gọi lại cho người môi giới: “Xin chào, cho hỏi tiệc rượu tối nay là tiệc gì?”



Bên môi giới có chút ồn ào, có lẽ do hôm nay mới mở cửa, cô ấy vẫn còn đang bận.

“Xin chào, đây có phải là cô Trịnh không ạ? Là như thế này, tiệc rượu tối nay chủ yếu mời chủ đầu tư của chúng tôi và những khách hàng đã đăng ký như cô ạ.”

“Ồ... là tiệc mừng khai trương sao?”

“Cũng không hẳn.” Người môi giới đi đến một nơi yên tĩnh hơn một chút và giải thích cho cô: “Cô cũng biết bản chất của bất động sản chúng tôi, mục tiêu lần này của chúng tôi là các nhân tài và những doanh nghiệp như cô. Buổi tiệc rượu này là để hai bên làm quen với nhau. Suy cho cùng, công nghệ cần phải chuyển hóa thành sản phẩm, cần có hỗ trợ tài chính, những người có tiền cũng có thể tìm các dự án đầu tư tốt trong tiệc rượu này để đầu tư.”

Trịnh Bảo Châu hiểu ý của cô ấy: “À… hoá ra là vậy, các cô đang làm rất tốt.”

Người môi giới cười nói: “Tiệc rượu này cũng là do chính phủ hỗ trợ, xem như là xây dựng cầu nối giữa hai bên, chúng tôi cũng chỉ là bên phụ trách tổ chức thôi, cô cứ coi như là đến chơi cho vui, làm quen bạn mới cũng tốt.”

“Vậy tôi sẽ đến đúng giờ.” Trịnh Bảo Châu đồng ý.

Tiệc rượu bắt đầu lúc sáu giờ tối. Trịnh Bảo Châu tìm thấy một chiếc váy trắng trong phòng để đồ của cô, chiếc váy còn đồng bộ với dây chuyền và hoa tai. Sau khi phối đồ xong Trịnh Bảo Châu mới đi nhà hàng ăn trưa.

Vào lúc năm giờ ba mươi chiều, Trịnh Bảo Châu sửa soạn xinh đẹp chuẩn bị tham gia tiệc rượu. Người môi giới cũng đưa họ đến tham quan câu lạc bộ tư nhân nơi tổ chức tiệc rượu hôm nay. Nơi đó rất nguy nga lộng lẫy, khá phù hợp với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường.

Lúc Trịnh Bảo Châu đến, bên ngoài hội đã có rất nhiều ô tô đậu. Trịnh Bảo Châu tìm thấy một chỗ để xe khá tốt, cô bước trên đôi giày cao gót đỏ bạc đi vào.