Còn không đợi cô nói chuyện, Lệ Miểu bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu đổi vỏ điện thoại sao? Nghe nói bây giờ có rất nhiều người làm như vậy. Cậu đổi ở đâu mà trông còn rất thật nha!”
Lòng tự trọng của tiểu đồng bọn mới này của cô cũng thật nặng.
Chắc là thực sợ hãi đi, lần đầu tiên tiếp xúc với bộ mặt phồn hoa của thế giới này, lại sắp phải đối mặt với cha mẹ ruột xa lạ.
Ô ô ~ đây thật là cái tuyệt thế tiểu đáng thương.
Kiều Uẩn: “……”
Lệ Hàn Châu khẽ cười một tiếng, thu hồi tầm mắt.
Đúng lúc này, Kiều Uẩn đưa điện thoại qua.
Ngón tay hắn lâu lâu gõ gõ nhẹ tay lái, hỏi cô: “Hả?”
Kiều Uẩn kỳ quái nói: “Không thêm phương thức liên hệ sao?”
Lệ Hàn Châu đôi mắt ám ám, nhìn chằm chằm gương mặt Kiều Uẩn.
Hai tròng mắt cô trong suốt, lông mi rất dài, tóc đen xoã tung, mềm mại lại hơi cuốn, thoạt nhìn giống một con vật lông xù xù vô hại.
Rất khó tưởng tượng, Kiều Uẩn đây là cố ý ở thông đồng hắn?
Nửa ngày, khóe miệng Lệ Hàn Châu lộ ra một nụ cười có chút ý vị thâm trường, vươn ngón tay khớp xương rõ ràng, nhận lấy di động của Kiều Uẩn, thêm phương thức liên hệ.
Lúc trả lại điện thoại cho Kiều Uẩn, Lệ Hàn Châu lơ đãng chạm vào đầu ngón tay của cô, khi thu tay về, hắn không khỏi nắn vuốt đầu ngón tay, chậm rì rì cười nhẹ một tiếng, “Tay nhỏ, còn rất mềm.”
Mềm đến nỗi đầu ngón tay hắn tê dại.
Kiều Uẩn liếc mắt nhìn, không để ý tới mấy lời đại nghịch bất đạo của hắn.
Nhìn danh bạ có thêm hai người, rũ mắt, nhấp môi, cười rất nhẹ.
Ông ơi, bước đầu tiên kết bạn, con hoàn thành rồi!
Vui vẻ ~
Lệ Hàn Châu rũ mắt nhìn cô, nhẹ “chậc” một tiếng.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy con người Kiều Uẩn còn muốn trắng hơn tờ giấy, giống như một người máy không có cảm tình.
“Đi đây.”
Lệ Hàn Châu nâng môi hài hước: “Cô bạn nhỏ, mỗi ngày học tập cho tốt, hướng về phía trước, đừng yêu sớm.”
Kiều Uẩn đứng ở giao lộ, gió lạnh thổi góc áo đơn bạc của cô bay bay , chỉ thấy cô nghiêm túc gật đầu: “Ông của tôi nói, không đến 25 tuổi không được yêu đương.”
“Ông của em nói không sai, yêu sớm không tốt đối với việc trưởng thành.”
Lệ Hàn Châu thấy khuôn mặt nhỏ của cô rất nghiêm túc, ngoan ngoãn gật đầu với mình, không khỏi bật cười.
Còn rất ngoan.
Lệ Miểu phất phất tay về phía cô: “Bữa sau gặp.”
Cho đến khi chiếc xe biến mất ở ngã rẽ, Kiều Uẩn mới xoay người đi vào bên trong.
Thị lực của cô rất tốt, xa xa đã nhìn thấy được vợ chồng Lục gia.
Lục phu nhân đã chờ ở cửa từ sớm, lúc nhìn thấy thân ảnh Kiều Uẩn, hốc mắt nháy mắt liền đỏ, tâm tình kích động không tả nổi.
Lục Cảnh Tri thân là anh cả, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Ký ức của hắn về em gái đã có chút mơ hồ, không biết cô em gái bị lạc mất mười mấy năm này lớn lên như thế nào.
Đặc biệt là tính cách, có thể …… Ừm…… có chút thô bỉ hay không.
Nhưng mà khi hắn nâng mắt nhìn đến, đồng tử nhịn không được mà chấn động.
Cô gái thắt bím tóc hai bên, trên mặt một đống cao nguyên quê cha đất tổ trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không có.
Này…… Quả thực khác trong tưởng tượng như trời với đất!
Quả nhiên là hắn xem phim truyền hình nhiều.
Kiều Uẩn lớn lên rất đẹp, phấn điêu ngọc trác, gương mặt tinh xảo kia nhìn thế nào cũng không giống đến từ nông thôn. Lục Cảnh Tri nghĩ thầm, có lẽ là trước khi tới đã cẩn thận chuẩn bị cho bản thân?
Tô Miên không có đợi cô đến gần, tiến lên trước một bước, vừa vui sướиɠ vừa khẩn trương nói: “Kiều Kiều, đã trở về.”
Đã trở về.
Giống như cô chưa từng lạc mất.
Kỳ thật Kiều Uẩn cũng không phải bây giờ mới được tìm về, nửa năm trước bọn họ đã tìm được Kiều Uẩn, nhưng là lúc ấy lão giáo sư nuôi nấng Kiều Uẩn bị bệnh nặng, Kiều Uẩn từ chối trở về cùng bọn họ. Ngay cả khi bọn họ hứa hẹn sẽ mời bác sĩ chuyên nghiệp nhất chữa khỏi cho ông cụ.
Rốt cuộc sống ở nông thôn, có thể có điều kiện chữa bệnh tốt đến đâu?
Nhưng lúc ấy Kiều Uẩn chỉ là dùng một loại ánh mắt cổ quái mà Tô Miên khó có thể lý giải mà nhìn bà.
Cuối cùng vẫn là ông cụ mở miệng nói muốn Kiều Uẩn lại cùng ông một đoạn thời gian. Bà biết ơn ông cụ đã nuôi lớn Kiều Uẩn, tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn đồng ý.
Sau đó mọi người vẫn giữ liên hệ.
Cho đến hai ngày trước, Kiểu Uẩn đột nhiên nói sẽ trở về, cho dù thời gian hấp tấp, bà vẫn chuẩn bị tốt việc đón Kiều Uẩn trở về.
Kiều Uẩn chậm rì rì gật đầu, trên mặt cũng không nhìn thấy cảm xúc kích động khi gặp cha mẹ ruột, nhìn họ ba giây mới mở miệng: “Chào mọi người.”
Lục Cảnh Tri đứng bên cạnh nhìn vẻ nhiệt tình của mẹ mình, cùng với bộ dáng không nóng không lạnh của Kiều Uẩn, hơi hơi nhăn mi.
Cảm thấy cô có hơi quá lạnh nhạt, đây đâu phải là thái độ khi nhìn thấy mẹ ruột?
Tô Miên cũng không phải lần đầu tiên gặp Kiều Uẩn, biết tính cách cô vốn như vậy, cho nên thích ứng tốt đẹp.
Dù sao hiện tại đã trở về, thời gian sẽ thay đổi hết thảy thái độ.
Lục Cảnh Tri đang muốn mở miệng, dư quang nhìn thấy có người đã đi tới, hắn trong mắt nháy mắt trở nên sủng nịch: “Đình Đình, gió lớn như vậy, sao em lại xuống đây?”
Kiều Uẩn theo bản năng giương mắt nhìn qua, liền nhìn thấy một cô gái trẻ đã đi tới.
Sắc mặt vô cùng tái nhợt, đáy mắt hơi nước mông lung, làm tôn lên chiếc váy liền áo màu trắng, bệnh ưởng ưởng giống như gió thổi là có thể ngã xuống.
“Anh cả.”
Hơi thở Lục Đình tựa hồ thực yếu ớt, nửa ngày mới thở ra một câu: “Hôm nay là ngày chị trở về, em đương nhiên phải ra đón chị.”
“Đừng cậy mạnh, em còn đang ốm.” Lục Cảnh Tri tự nhiên mà duỗi tay sờ sờ cái trán Lục Đình, thấy không có sốt nữa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Lại đối với việc Lục Đình mang bệnh kiên trì ra đón Kiều Uẩn cảm thấy vui mừng, lúc trước hắn còn lo lắng Lục Đình sẽ đối với một người chị đột nhiên xuất hiện trong lòng sẽ có ngăn cách, xem ra là hắn nghĩ nhiều, cô em gái nuôi này của hắn từ nhỏ tính cách đã ngoan ngoãn.
Lục Đình cố gượng ra một nụ cười: “Ngủ một giấc em đã khá hơn nhiều, em muốn nhìn thấy chị sớm một chút.”
Lục Cảnh Tri thân mật mà sờ sờ đầu cô: “Được rồi, biết em ngóng trông nhìn thấy Kiều Kiều đã lâu.”
Lục Đình tựa hồ ngượng ngùng, chuyển ánh mắt sang người Kiều Uẩn.
Ánh đèn ven đường chiếu vào trên khuôn mặt Kiều Uẩn, giữa sáng và tối, gương mặt này quá mức xinh đẹp.
Hô hấp Lục Đình chợt ngừng lại, móng tay không khỏi đâm vào lòng bàn tay, nụ cười trên mặt cứng lại, trong mắt tất cả đều là không dám tin tưởng.
Cô ta cho rằng Kiều Uẩn vẫn luôn sống ở nông thôn, hẳn là sẽ thiếu dinh dưỡng, xanh xao vàng vọt, ít nhất về mặt ở tướng mạo không thể so được với cô ta.
Nhưng mà……
Lục Đình ổn định tinh thần, đi đến trước mặt Tô Miên vòng qua cánh tay bà, tiếng nói mang theo chút tò mò, e lệ lại làm nũng: “Mẹ, đây chính là chị sao?”
Cô ta làm nũng, đôi mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt Kiều Uẩn, không buông tha bất luận biểu cảm thay đổi nào trên gương mặt cô.