Chương 22

Cô tự hỏi một chút, thử ra giá: “300?”

Lệ Hàn Châu bị chọc giận mà cười: “Tôi chỉ có giá 300?”

Kiều Uẩn quay đầu: “Chê ít? Vậy thôi, anh đi đi, tôi gọi người khác.”

Biết bao nhiêu danh môn quý nữ muốn bò lên giường hắn, hiện tại hắn chủ động đưa tới cửa vậy mà chỉ có giá 300 tệ?

Lệ Hàn Châu có chút cười không nổi: “Gọi người khác? Cô thiếu đàn ông đến vậy sao?”

Kiều Uẩn nâng đôi mắt đơn bạc, lời ít mà ý nhiều: “Thiếu, phải vận động, một người, sẽ mệt, không muốn, cho nên thiếu.”

“300, rất nhiều.”

Tóc Kiều Uẩn hơi xoăn tự nhiên, khuôn mặt rất nhỏ, vài sợi tóc quăn rơi trên hàng mi dài, môi hồng răng trắng, vừa tinh xảo lại xinh đẹp.

Lệ Hàn Châu nghĩ nghĩ một chút, xinh đẹp lại chủ động như vậy, phỏng chừng là là đàn ông đều sẽ không cầm giữ được.

Hiện tại chọn trúng mình, ánh mắt không tệ, không tính quá kém.

“300, có thể.”

Lệ Hàn Châu cười tùy lại câu nhân, cố ý trêu đùa.

Ánh mắt Kiều Uẩn dừng trên bộ tây trang của hắn: “Cởϊ qυầи áo, nếu không sẽ dơ.”

Lệ Hàn Châu dừng một chút, đầu ngón tay thon dài thong thả ung dung cởi bỏ cúc áo, một cổ quý khí nói không nên lời.

“Không đi vào phòng?”

Kiều Uẩn liếc hắn: “Vì sao phải vào trong phòng.”

Lệ Hàn Châu liếʍ môi dưới, cười như không cười: “Người nhỏ, gan thật lớn, còn rất cởi mở.”

Không biết hắn đang nói mấy thứ lung tung rối loạn gì, Kiều Uẩn đi vào phòng vệ sinh.

Lệ Hàn Châu híp híp mắt, địa điểm tùy tiện như vậy, con người hắn thích sạch sẽ, cũng sẽ không thật sự làm gì cô. Hắn cởϊ áσ khoác tùy tay ném ở trên sô pha, đầu ngón dừng trên cúc áo sơ mi.

Còn chưa nghĩ xong có nên lộ nửa người trên dọa cô một cái hay không, thanh âm của Kiều Uẩn đã truyền đến từ phía sau:

“Cầm.”

Lệ Hàn Châu xoay người.

Kiều Uẩn nhìn hắn.

Đưa cái chổi trong tay đến trước mặt hắn, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn.

“Bắt đầu vận động ra mồ hôi đi.”

Lệ Hàn Châu: “……”

“……!?”

Không khí lâm vào an tĩnh một cách quỷ dị, còn có một chút xấu hổ.

Trầm mặc một hồi, Lệ Hàn Châu từ môi mỏng gian nan mà phát ra hai chữ: “Cái gì?”

Kiều Uẩn kỳ quái: “Làm sao vậy? Hiện tại đã là hai giờ chiều, làm xong sớm một chút để ăn cơm chiều, tôi đã đặt đồ ăn rồi, yên tâm bao no.”

Lệ Hàn Châu biểu tình quỷ dị nhìn thoáng cái áo khoác mới cởi, lại nhìn thoáng qua cái chổi, biểu tình có thể nói là xuất sắc như phim điện ảnh.

Hắn đã biết chân tướng.

Làm vận động = quét phòng.

300 tệ = tiền lương.

Cởϊ qυầи áo = sẽ bị tro bụi làm dơ.

Lệ Hàn Châu rốt cuộc cảm nhận được thế nào là xấu hổ đến nỗi muốn moi ngón chân như Thẩm Kỳ nói.

Hắn hỏi: “Chơi tôi?”

Kiều Uẩn vẻ mặt mờ mịt: “Là anh đồng ý cùng làm vận động với tôi.”

“……”

Cho nên dưới tình huống ngay cả Kiều Uẩn cũng không biết, hắn bị Kiều Uẩn chơi?

Lệ Hàn Châu đỡ trán, buồn cười lên tiếng: “Cô thật đúng là……”

Quá thú vị.

Kiều Uẩn lạnh mắt nhìn hắn cười giống như động kinh, không để ý tới hắn, bắt đầu lau bàn.

Nửa năm không trở về, thật nhiều bụi.

Trước khi trời tối phải làm xong, sớm trở về Lục gia, cũng không phải sợ bọn họ lo lắng, chỉ là không muốn bị bọn họ hỏi đông hỏi tây.

Kiều Uẩn còn không phải thật thích ứng sự quan tâm của bọn họ.

Nể tình Kiều Uẩn chọc hắn cười, Lệ Hàn Châu quyết định tạm thời cùng quét tước phòng với cô.

Kiều Uẩn liếc Lệ Hàn Châu, nhìn vẻ mặt ghét bỏ việc quét rác của hắn, cảm thấy lại tiến thêm một bước trong chuyện kết giao bằng hữu.

Suy nghĩ của cô lại lùi về quá khứ rất lâu trước kia.

‘ Chỉ là người máy mà cũng đòi làm nhân loại cao cấp? Buồn cười! ’

Kiều Uẩn đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt đột nhiên trở nên rất có lực công kích, trước mắt dường như xuất hiện vô số đoạn mã rối loạn.

Vì sao tôi không thể làm người!

Tôi có thể.