Chương 10

Lục Đình thở sâu: “Chị thật là có tâm.”

“Không cần khách khí.”

“Cô không đeo lên?”

Kiều Uẩn sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt trong suốt nhìn cổ tay của cô ta.

Lục Đình nhìn cái dây đeo tay, lại nhìn trang sức giá trị hơn vạn trên người mình.

Thứ này cũng xứng?

“Đình Đình, mau đeo thử xem có đẹp hay không.” Tô Miên không chút nào bủn xỉn khích lệ: “Dây đeo tay thật là đẹp mắt.”

Lục Đình ép dạ cầu toàn mà đeo cái dây đeo tay giá rẻ lên, nếu bị hội chị em thấy được, còn không phải chê cười cô nhà quê sao?

Nhìn Lục Đình đeo cái dây lên, chỉ cần động một cái, lục lạc lung lay, liền kêu keng keng keng, khóe miệng Kiều Uẩn hơi giơ lên.

Cô lại noi: “Quà của anh hai, con đưa sau.”

Vợ chồng Lục gia nghe vậy, cũng chỉ nghĩ là Kiều Uẩn dùng chuyển phát nhanh chứ không để trong lòng.

Dây đeo tay Kiều Uẩn đưa rất thực dụng, Lục Đình đi một bước, tiếng lục lạc vang lên, luôn có thể khiến người trong nhà chú ý.

“……”

Cô ta nhịn không nổi!

Lúc giữa trưa, cô nhân cơ hội vứt cái dây đeo vào thùng rác.

A, rốt cuộc cũng thoải mái.

Sau đó xuống lầu uống nước, đã bị Kiều Uẩn theo dõi.

“Sao lại không đeo, không thích sao?”

Sau đó Lục Đình đã bị Tô Miên dùng ánh mắt trách cứ nhìn, cô ta chỉ có thể xám xịt đi lên lầu lục thùng rác, một lần nữa đeo cái dây lên.

Bị tiếng keng keng keng quấy phá.

Sau đó cô ta lại lặng lẽ vứt bỏ vài lần.

“Không thích thì không cần miễn cưỡng.”

“……”

“Thật sự không thích sao?”

“……”

Kiều Uẩn chỉ là dùng đôi mắt đen an tĩnh mà nhìn cô ta chăm chú, nói thật còn rất thấm người.

Liên tiếp nhiều lần như vậy, Lục Đình bị tra tấn đến tinh thần tiều tụy.

Vào buổi tối, Lục Cảnh Tri thấy Lục Đình tâm tình không tốt, không khỏi hỏi cô ta: “Làm sao vậy?”

Lục Đình muốn nói lại thôi: “Em thực sự thích cái dây đeo, nhưng cứ đeo hoài sẽ ảnh hưởng đến học tập, mà tháo xuống lại sợ chị không vui, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra rất nhiều lần.”

Cô ta buồn rầu nói: “Cũng không biết sao lại trùng hợp như vậy, mỗi lần tháo ra đều bị chị nhìn thấy.”

Trong lòng Lục Cảnh Tri hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ Kiều Kiều đang khó xử Đình Đình?

Nhưng rất nhanh lại vì bản thân có suy nghĩ này mà cảm thấy hổ thẹn, đó là em gái ruột của hắn, hắn không nên nghĩ xấu về cô như vậy.

“Chắc là Kiều Kiều chỉ để ý xem em có thích thật hay không mới có thể để ý việc này như vậy, dù sao con bé vừa trở về, trong lòng còn có chút tự ti, sợ chúng ta không thực sự tiếp nhận nó.”

Lục Đình cười cười: “Em cũng nghĩ như vậy, cho nên hôm nay mới không dám quá gần gũi với ba mẹ.”

Đuôi lông mày Lục Cảnh Tri nhăn lại, thở dài nói: “Làm khó cho em, nếu có thích cái lắc tay nào thì nói với anh, anh mua cho em.”

Lục Đình trong mắt có ý cười: “Anh cả, sao anh cứ coi em là trẻ con vậy, luôn thích mua quà dỗ cho em vui vẻ.”

“Ai bảo em là em gái anh.”

Lục Cảnh Tri cưng chiều xoa xoa đầu cô ta, suy nghĩ một lát, nói: “Dây đeo tay em cứ mang lên trước đi, chờ thêm mấy ngày Kiều Kiều không để ý chuyện này nữa thì tháo xuống.”

Lục Đình: “……”

Nụ cười của cô ta sắp duy trì không nổi nữa.

Cho nên cô ta còn phải chịu tiếng keng keng keng này bao lâu nữa?

Vào ban đêm, Lục Cảnh Tri xử lý xong công việc, chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, vừa lúc nhìn thấy Kiều Uẩn cầm ly sữa bò xuống dưới, gương mặt tinh xảo giống búp bê sứ lãnh lãnh đạm đạm, cặp mắt đen lại uể oải, tự nhiên có loại tương phản đáng yêu.

Lục Cảnh Tri khóe miệng không khỏi câu lên: “Em gái, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kiều Uẩn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Tri, ánh mắt vẫn đạm mạc như cũ.

Tay Lục Cảnh Tri tay có chút ngứa, nhịn không được duỗi qua, muốn xoa đầu cô.

Lại bị Kiều Uẩn nghiêng đầu tránh đi.

Cánh tay Lục Cảnh Tri cứng đờ ở không trung, có chút xấu hổ.

Hắn không nghĩ tới Kiều Uẩn sẽ tránh, nửa ngày mới thu tay lại. Nghĩ đến chuyện buổi sáng vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn khẽ khụ một tiếng: “Kiều Kiều, em còn chưa gọi anh một tiếng anh cả đâu.”

Hắn thấp giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: “Anh cả rất muốn nghe.”