Chương 1

“Chào ngài, xin hỏi ngài là … ?”

Tầm mắt Kiều Uẩn rời khỏi quyển sách trên tay, nâng mí mắt, đôi mắt đen nhánh nhìn người vừa lên tiếng.

Người đàn ông nhìn gương mặt tinh xảo của Kiều Uẩn, khẩn trương đến nỗi đầu lưỡi như bị thắt lại: “Giáo sư Kiều, không ngờ thật sự đúng là ngài, tôi là Vu Cẩn, trước kia … ”

Kiều Uẩn nhướng mày, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi biết, bốn năm trước tôi đã dạy anh.”

Vu Cẩn nghe vậy, không khỏi vui mừng: “Không nghĩ tới giáo sư Kiều còn nhớ tôi.”

Kiều Uẩn: “Ừ.”

Dừng một chút, cô lại bổ sung một câu: “Bởi vì anh là học trò ngốc nhất tôi từng dạy.”

Vu Cẩn: “…”

Vu Cẩn tốt nghiệp đại học ở Thượng Kinh với thành tích ưu tú, xấu hổ lại không mất lễ phép mỉm cười: “Ha ha, vậy sao, ha hả……”

Kiều Uẩn yên lặng nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, nhấc mí mắt lên lần nữa, khi nhìn về phía Vu Cẩn, ánh mắt giống như đang nhìn một đối tượng thực nghiệm, chủ động mở miệng hỏi: “Anh đi đâu đó?”

Vu Cẩn: “…”

Rõ ràng là một vấn đề rất bình thường, nhưng vẻ mặt giáo sư Kiều rất nghiêm túc, vì cái gì lại làm hắn cảm thấy giống như đang bị chủ nhiệm giáo dục hỏi chuyện?

Hắn thử trả lời thật cẩn thận: “Tôi về Thượng Kinh?”

Nói xong, lại cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc, nhưng đây là vấn đề giáo sư Kiều hỏi đến, trong đó nhất định có ý tứ vô cùng sâu xa.

Vì thế hắn lại bổ sung: “Tôi phải về dự lễ cưới của chị gái, em trai tôi cũng sắp khai giảng, cửa hàng của gia đình vừa ký một đơn hàng lớn, tôi còn phải hỗ trợ …”

Kiều Uẩn nghĩ thầm, lão giáo sư đúng là gạt người, kết bạn nào có khó như vậy, cô còn chưa kịp hỏi dăm ba câu, vị đối tượng thực nghiệm trước mắt này cũng đã đào hết của cải cho cô rồi.

Thật là một thanh niên nhiệt tình.

“…”

Vu Cẩn nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô, kém chút nữa liền đem cả lai lịch tổ tông mười tám đời nói qua một lần cũng không thấy Kiều Uẩn nói dừng.

Hắn nuốt nuốt cổ họng bốc khói, nói sang chuyện khác: “Giáo sư Kiều sắp đến Thượng Kinh làm việc?”

Kiều Uẩn gấp sách lại: “Trở về thăm thân nhân.”

Vu Cẩn dấu chấm hỏi đầy đầu:???

Hắn nhớ rõ giáo sư Kiều là cô nhi, từ nhỏ đã được Kiều lão giáo sư nhận nuôi, mà Kiều lão giáo sư đã qua đời nửa năm trước, thân nhân của Kiều Uẩn ở đâu ra?

Từ khe đá chui ra sao?

……

Lúc phi cơ đáp xuống sân bay, ở thành phố Thượng Kinh đã là 6 giờ tối.

Cuối hè trời tối khá muộn, không trung được bao phủ bởi một mảng ánh nắng chiều lung linh.

Kiều Uẩn kéo va li hành lý, đi ra cổng, tầm mắt đảo qua, ánh mắt tỏa định ở trên người hai người đứng cách đó không xa.

Một nam một nữ.

Cô gái cột đuôi ngựa hai bên, mặt bánh bao, mắt to, mặc một chiếc váy xinh đẹp, một đôi mắt tròn xoe đang ngó trái, ngó phải.

Người đàn ông đứng ở bên cạnh cô có vóc dáng rất cao, thân hình thon dài, hai chân thẳng tắp.

Mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, làn da trắng như ngọc, hai mắt đào hoa, trong mắt lại mang theo vài phần lạnh nhạt.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng, cô tay áo được xắn lên, lộ ra đường cong cơ bắp trên cánh tay. Hai nút áo trên cùng mở ra, mơ hồ thấy được xương quai xanh tinh xảo, gợi cảm.

Tầm mắt Kiều Uẩn dừng lại vài giây ở trên mặt người đàn ông, kéo va li hành lí đi về phía hai người kia.

Khi Lệ Hàn Châu không để ý mà đảo qua, cô gái đang đứng phía bên kia lọt vào tầm mắt hắn.

Cô gái nhỏ trông giống như búp bê xinh đẹp bày trong tủ kính.

Cô mặc chiếc áo ngắn tay màu trắng, quần Jean bó, lộ ra một đoạn cổ chân trắng nõn, ngón tay thon dài xinh đẹp đang kéo một va li hành lý nhỏ.

Làn da trắng như sứ, đôi mắt đen nhánh, đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi có chút không tinh thần mà rũ xuống, mang theo vài phần lạnh nhạt, xa cách.

Lệ Hàn Châu nhướng mày: “Kiều Uẩn?”

“Là tôi.”

Kiều Uẩn lười biếng trả lời.

Rõ ràng là một câu trả lời rất bình thường, lại làm cho Lệ Hàn Châu cảm thấy ngoan mềm hết sức.

Lệ Miểu nhìn Kiều Uẩn một hồi lâu, kinh diễm nói: “Trông cậu thật xinh đẹp.”

Tròng mắt đen trắng rõ ràng của Kiều Uẩn nhìn gương mặt bánh bao của cô, ở trong đầu lăn lộn một lần, chân thành nói: “Cảm ơn, cậu trông rất có phúc khí, về sau khẳng định rất dễ sinh đẻ.”

Cô nhớ rõ mấy bác gái ở nông thôn đều khen người khác như vậy.

“…”

Lệ Miểu khóe miệng co rút: “Cách cậu khen người cũng thật đặc biệt.”

Nghe nói đại tiểu thư nhà họ Lục bị lừa bán, lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, cô còn tưởng rằng Kiều Uẩn sẽ tràn ngập hơi thở quê cha đất tổ, mới tới thành phố hẳn là có bộ dạng nhát gan, khϊếp nhược.

Lệ Miểu hơi có chút thói ở sạch đã chuẩn bị tốt tâm lý. Cho dù Kiều Uẩn làm bẩn xe, cô cũng phải chịu đựng. Bởi vì trước khi tới, cha mẹ cô dặn đi dặn lại phải đối xử với Kiều Uẩn cung cung kính kính.”

Nghĩ đến đây Lệ Miểu không hiểu ra sao, vì sao phải cung cung kính kính? Đại khái chắc là do ngữ văn của cha mẹ không tốt nên dùng từ sai.

Lệ Miểu có chút thấp thỏm hỏi: “Cậu còn nhớ tôi không? Nghe mẹ tôi nói, trước kia chúng ta còn từng chơi đóng vai gia đình với nhau đó.”

Không ngờ Kiều Uẩn gật đầu: “Tôi nhớ rõ.”

Lệ Miểu cảm thấy Kiều Uẩn là đang khách sáo, chuyện xảy ra từ hồi 3 tuổi ai mà còn nhớ nổi.

Kiều Uẩn không hề nghĩ ngợi liền nói tiếp: “Chúng ta đã từng chơi cùng nhau, lúc 3 tuổi, ở nhà trẻ, cậu đi đằng trước không cẩn thận bị té ngã, cậu khóc lóc mách với cô giáo là tôi đẩy cậu, Lục phu nhân sợ chọc tới nhà các cậu, tôi đã bị chuyển tới nhà trẻ khác.”

Lệ Miểu: “…”

“Ha hả, à thì khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi chắc chắn không phải cố ý.”

Cô ủy khuất, cô xấu hổ, cô muốn đâm tường.

Cũng may Kiều Uẩn cũng chỉ là trần thuật lại sự thật, lý giải nói: “Tôi hiểu, cậu sợ người ta biết đi trên đất bằng mà bị ngã sẽ mất mặt, nên theo bản năng đẩy cho tôi.”

Lệ Miểu cười ha hả.

Kiều Uẩn nhấp môi dưới, không phải nói giữa bạn bè phải thật thà, thẳng thắn sao? Vì sao cô thẳng thắng thành thật mà Lệ Miểu có vẻ cũng không vui lắm?

Lão giáo sư nói đúng, kết bạn quả nhiên rất khó.

Lệ Miểu thức thời không hề nói đến chuyện khi còn nhỏ, quay đầu giới thiệu người đàn ông phía sau: “Đây là anh trai tôi, Lệ Hàn Châu, tôi đặc biệt kéo anh ấy tới để làm tài xế.”

Lệ Hàn Châu rũ mắt nhìn Kiều Uẩn, mắt đào hoa như mang theo gió xuân, mỉm cười nói: “Chào em, cô bạn nhỏ.”

Kiều Uẩn nâng mắt lên nhìn Lệ Hàn Châu, mắt đen hơi sáng: “ Chào anh, trông anh rất đẹp.”

Lệ Miểu - phúc khí tỏ vẻ không phục.

Đuôi lông mày Lệ Hàn Châu nhẹ nhàng hạ xuống, tầm mắt dừng ở trên gương mặt tinh xảo của Kiều Uẩn.

Rõ ràng đã 18 tuổi, thoạt nhìn giống như mới 15, thật đúng là cô bạn nhỏ, nói chuyện vẫn còn thật đơn thuần.

Hắn mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe được Kiều Uẩn dùng cái giọng ngoan mềm kia mà nói:

“Tôi nhớ rõ anh, năm ấy anh chín tuổi, tới đón Lệ Miểu tan học, không cẩn thận bị tôi kéo quần, anh nói anh bị mất trong sạch.”

“Uy hϊếp tôi đã nhìn thấy mông anh, sau này phải chịu trách nhiệm.”

Lệ Hàn Châu: “……????”

Lệ Miểu: Hử!?