Chương 3

3.

Tôi không biết người phụ nữ trong giấc mơ có phải là tôi không.

Nhưng nỗi đau cùng sự tuyệt vọng giống như tự mình trải qua, đã khiến cho tôi hạ quyết tâm từ khi còn nhỏ, rằng mình tuyệt đối sẽ không gả cho người có tiền.

Vì tôi là một người phụ nữ bình thường, nên sẽ tìm một người đàn ông bình thường.

Đối với những người không sinh ra trong cùng vạch đích, cho dù miễn cưỡng ở cùng một chỗ kết cục cũng nhất định sẽ không phải là một cái kết đẹp.

Cho nên, khi tôi biết được Giang Sướиɠ có một người mẹ giàu có, đồng thời cũng là ông chủ của cả đế chế kinh doanh, tôi trốn đi để tỏ lòng kính trọng.

Và kịp thời gửi cho anh ta một tin nhắn chia tay, sau đó chặn Wechat, kéo thông tin liên lạc vào danh sách đen.

Mẹ Giang Sướиɠ buồn bực về đến nhà, mông còn chưa kịp ngồi xuống sofa đã bắt đầu phàn nàn.

"Mười phong bao lì xì chia tay mà tôi đã dày công chuẩn bị, thế mà ngay cả một cái cũng không có tác dụng."

"Này, ông thật đúng là làm khó tôi đấy! Cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc và giả vờ rằng mình là người không dễ chọc đi nhé."

"Tôi cực kỳ nghiêm túc trong diễn xuất đấy, mà cô gái Trình Cố kia một chút cũng không phối hợp, lại để cho tôi diễn một mình!"

Tuy nhiên, ba của Giang Sướиɠ đang vùi đầu đọc báo, bà nội của Giang Sướиɠ thì chuyên chú đan len, căn bản không để ý tới mẹ anh.

Mẹ Giang Sướиɠ rất tức giận, kéo lỗ tai chồng nhỏ giọng uy hϊếp: "Nếu ông còn giả vờ không nghe thấy tôi có thể cho ông một cơ hội, nhưng nếu thật sự nghe không được, tôi thấy lỗ tai này có cũng như không!"

Quả nhiên, ba của Giang Sướиɠ lập tức sợ hãi.

Khom lưng nịnh nọt nói: "Vợ ơi, em nói rất đúng, là cô gái kia không biết tốt xấu gì, lại để cho em phải chuẩn bị một phong bao tiền đỏ."

Sau đó, đề tài chuyển tiếp.

"Tuy nhiên, nếu con trai mà biết được em dùng tiền để uy hϊếp bạn gái của nó, liệu nó có...".

Hai chữ "tức giận" còn chưa kịp nói hết, thì Giang Sướиɠ đã đứng thẳng sau lưng ba anh như một bóng ma.

Trên mặt nhìn không ra chút vui mừng nào.

Mẹ Giang Sướиɠ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, bà có chút sợ hãi con trai mình.

"Cái kia, ờm con trai à, em gái Mạn Hề của con về nước rồi, người làm anh như con, có phải nên đi chở con bé đi đón gió tẩy trần*, mời con bé ăn một bữa cơm phải không?"

*bữa tiệc chào mừng một người thân, một người bạn từ xa trở về.

Giang Sướиɠ đều đen mặt trong toàn bộ quá trình.

"Như thế nào, nhà cô ta sắp phá sản hay sao? Ăn một bữa cơm cũng không ăn nổi, mà còn cần con phải mời."

Mẹ Giang Sướиɠ có chút tức giận, nhưng lại không dám cứng rắn với con trai mình.

"Bố, nếu vợ bố thích xen vào chuyện của con như vậy, thì từ giờ phút này trở đi, con không đi làm nữa, chỉ nằm ở nhà ăn uống và chờ chết thôi."

"Bởi vì chỉ có người phải phụ thuộc tài chính, cần đưa tay xin tiền gia đình, thì mới có thể là con trai mẹ thôi."

"Về phần công ty, thì tùy ý xử lý, trong thời gian ngắn chắc chắn không thể phá sản được, nhưng dù sao công ty cũng là công sức của vô số tổ tiên nhà chúng ta, nếu mọi người muốn làm phá hỏng nó, thì ông nội sẽ không để bà nội đi."

"Phải không bà nội?"

Bà nội Giang Sướиɠ lộ ra đôi mắt sáng từ trên cặp kính đọc sách của bà và nói:

"Cháu trai tôi nói đúng."

Giang Sướиɠ quay người đi và lên lầu không thương tiếc.

Để bố mẹ anh cứ thế nhìn nhau.

Cuối cùng, mẹ Giang Sướиɠ phá vỡ sự im lặng trước.

"Vừa rồi, con trai tôi nói không đi làm nữa à."

Bố của Giang Sướиɠ nói: " Là con bà ép tôi làm việc này đấy."

Mẹ Giang Sướиɠ nói: "Nếu ngày mai con đến trước cửa công ty đúng giờ, thì mẹ sẽ không tin, nhưng công ty sẽ không tiếp tục nếu không có con."

Bố của anh cẩn thận thử thăm dò: "Con à, con biết bố cũng tập trung cho gia đình, không thích hợp với công việc nữa rồi, sao con không thử đi xem?"

Giang Sướиɠ trợn mắt há hốc mồm nói: "Bố cảm thấy ai mới là người nên đến công ty của bố?"

"Tôi đi."

Bố của Giang Sướиɠ cuối cùng cũng phải đầu hàng!

Cuối cùng, chỉ có bà nội Giang Sướиɠ nhẹ nhàng khuyên bảo: "Nếu hai đứa dám nói xấu công ty chúng ta, tôi sẽ lấy đi kho bạc nhỏ của các người."