Chương 2

Nghê Y muốn rời đi.

“Con đứng lại đó cho mẹ.” Cung Vân dùng sức lực rất lớn kéo tay cô, giọng điệu bất giác căng thẳng hơn, “Lệ Chiêu sắp tới rồi, chào hỏi xong hãy đi.”

Cung Vân vẫn có chút cách để kiểm soát Lệ Khang Thật, nhưng đối với Lệ Chiêu chính là nỗi sợ hãi thấu tim gan.

Trên thực tế, không chỉ riêng bà mà toàn bộ Lệ gia và rất nhiều người bên ngoài đều sợ Lệ Chiêu.

Sắc mặt của Nghê Y tựa như mặt hồ yên ả, mặc cho gió từ bốn phương tám hướng thổi đến cũng không dao động, Cung Vân vừa nói như vậy, cô lại càng muốn mau chóng rời đi.

Màn bắn pháo hoa ngoài trời sử dụng công nghệ cao hết sức xa hoa, gia nghiệp của Lệ Khang Thật lớn nên yến tiệc đương nhiên phải dùng những thứ tốt nhất. Lúc này, không biết ai dẫn đầu hô lớn: “Lệ tổng.”

Tựa như ấn phím khởi động, trọng tâm của mọi người lập tức chuyển từ màn pháo hoa trên trời ra hướng cửa.

Lệ Chiêu tới muộn, áo khoác màu đen khoác hờ trên vai, vải len tấm tấm sương lạnh, gặp phải nhiệt độ ấm áp liền hóa nước, thế nhưng mặt mày của anh lại không hề tăng một chút độ ấm nào. Người đàn ông cao 1m85 vốn dĩ dáng người đã cao to tuấn tú, khí chất ngời ngời khiến anh còn đẹp hơn cả pháo hoa rất nhiều.

Đám tiểu bối nhút nhát sợ sệt chào hỏi.

Các trưởng bối thì câu nệ, cười nịnh nọt nhiệt tình.

Lệ Chiêu hơi gật đầu, xem như đáp lại. Anh đi tới bên người Lệ Khang Thật, giọng nói cũng thấm đẫm phong sương, không hề có độ ấm, “Ba, sinh nhật vui vẻ.”

Thể diện lớn nhất của Lệ Khang Thật chính là đứa con trai này. Cái gì mà cẩm y hoa phục, ngợp trong vàng son, cũng không thể địch lại Lệ Chiêu. Ông vô cùng vui vẻ, đến giờ phút này mới coi như thật lòng.

Cung Vân vội vàng tiến lên phía trước, thái độ hào phóng khó nén được co rúm lại, “Bên ngoài lạnh lẽo, uống chút trà nóng đi.”

Có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm, chờ xem người mẹ kế này mất mặt xấu hổ trước vị đại thiếu gia họ Lệ này. Ngay cả bản thân Cung Vân cũng thấp thỏm lo âu, cân nhắc nếu như Lệ Chiêu lạnh nhạt , bà sẽ kéo Nghê Y ra làm lá chắn.

Không ngờ rằng Lệ Chiêu lại thuận theo: “Vâng.”

Cung Vân vui mừng ra mặt, phảng phất như được đặc xá tội chém đầu. Nghê Y đứng bên ngoài đám người, nhìn phản ứng của mẹ mình, cô khinh thường lại lạnh tâm. Cô đang định rời đi, lại thấy Cung Vân tách đám người, giọng nói kích động nâng cao: “Y Y, sao lại không hiểu lễ phép như vậy, mau chào anh cả đi.”

Nghê Y thầm mắng một tiếng, thật sự đủ rồi.

Thời điểm mấu chốt, sức lực Cung Vân mạnh mẽ như một con bò, cứ thế túm cô tới trước mặt Lệ Chiêu.

Nghê Y hoàn toàn trở thành trung tâm.

Cô không giống bông hoa nhỏ đáng thương như Cung Vân, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đẹp tới mức chấn động lòng người. Thời điểm đứng trước mặt Lệ Chiêu, ngược lại không hề thua kém về mặt khí chất, thế nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng hòa hợp.

Đây là hiệu quả Cung Vân muốn, khiến hai người họ anh em tình thâm, dựa sát gần nhau hơn. Tuy nhiên lần này ngoài ý muốn, Nghê Y không gọi Lệ Chiêu là “Anh”, Lệ Chiêu cũng coi cô trở thành không khí.

Mọi người tâm tư thống nhất, thậm chí còn có vài phần vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Anh.” Giọng điệu của Lệ Khả Nhi kiêu ngạo, đẩy Nghê Y ra, cô ta mới là công chúa thật sự.

Lệ Chiêu không nói chuyện, nhưng rốt cuộc sắc mặt cũng hòa hoãn trở lại.

Trong lòng Cung Vân hơi tủi thân, yếu ớt đi đến bên chồng mình, ít nhất bà còn có vị trí nữ chủ nhân. Nghê Y đứng thẳng lưng, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều không có quan hệ gì với mình, vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh.

Vở kịch kết thúc, đã đến lúc cần phải đi.

Xoay người còn chưa đi được mấy bước, bước chân của người bên cạnh đột nhiên lảo đảo, “Ui da”, một tiếng thét chói tai, toàn bộ ly rượu vang đỏ hắt hết lên người cô. Nghê Y mặc váy sáng màu, dấu vết rượu vang đỏ trên ngực vô cùng bắt mắt.

Nam nhìn, lòng mang ý xấu, nữ bàng quan, âm thầm trầm trồ khen ngợi, nhất thời lại không có người tiến lên hỗ trợ. Lệ Khả Nhi lạnh lùng a một tiếng “Mất mặt.”

Lệ Chiêu khoanh tay trước ngực, chuyện trò vui vẻ như cũ, không có một chút cảm xúc.

Cung Vân đi tới, thấp giọng thúc giục: “Còn không mau đi thay quần áo.” Ngữ khí vội vàng, mặt đỏ tai hồng, dường như cực kỳ mất mặt.

Nghê Y mím môi, thuận theo.

Căn biệt thự của Lệ gia rất bề thế và xa hoa, nghe nói trực thăng riêng của Lệ Chiêu còn đang đậu trên tầng cao nhất. Thời điểm Nghê Y lên tầng, cô nhận được tin nhắn của Cung Vân: “Tới phòng cho khách.”

Cẩn thận chặt chẽ như thế, khiến Nghê Y vô cùng buồn cười, cảm giác trống rỗng vô vọng trong trái tim chạy dài ngàn dặm.

Ba căn phòng dành cho khách của Lệ gia đều ở trên tầng 3, đại khái Nghê Y có ấn tượng, nhưng cô không nhớ lắm. Rẽ sang căn phòng thứ hai ở bên phải, cô nhìn thấy ở trên giường có một chiếc váy liền thân mới tinh. Có lẽ là Cung Vân dặn người làm chuẩn bị.

Nghê Y tạm dừng trước cửa, căn phòng này tuy lớn, nhưng cách trang hoàng bày biện lại đơn giản, hẳn là phòng cho khách, bởi vậy cô bước vào không chút nghi ngờ.

Đóng cửa, khóa trái, cô đứng trước gương xoa xoa gương mặt, sau đó cởi chiếc váy trên người xuống.

Cởi được một nửa, động tác trên tay cô chậm dần, trực giác nhắc nhở, Nghê Y theo bản năng quay đầu lại. Vừa quay đầu, trái tim cô liền lạnh đi một nửa, cửa vẫn đóng chặt, Lệ Chiêu thản nhiên vắt chân ngồi trên sô pha, rất có hứng thú mà nhìn cô chằm chằm.