Chương 10

Bắt giữ được loại cảm xúc cuối cùng này, trong lòng Lệ Chiêu trào dâng một ngọn lửa vô danh, vội vàng hất tay bỏ đi. Nghê Y nhìn rành mạch, ánh mắt cuối cùng anh để lại cho cô —— là cảm giác chán ghét khi bị đùa bỡn và ranh giới.

Thời điểm vận mệnh trêu cợt con người, không hề mơ hồ chút nào.

Gút mắt mấy năm nay giữa cô và Lệ Chiêu, cho tới hôm nay cũng không nhận định được rốt cuộc là ai đúng ai sai.

Anh có khí chất kiêu ngạo của một vị vua, cô cũng có lợi kiếm của riêng mình.

“Nghĩ gì vậy?”

Giọng nam trầm thấp từ phía sau lưng truyền tới, khi Nghê Y lấy lại tinh thần, đã bị anh ôm kín mít vào trong lòng.

Lệ Chiêu dùng dầu gội và sữa tắm của cô, một thương hiệu nhỏ của nước ngoài, mùi hương khiến người ta hình dung ra một quả bưởi lớn đang chuyển động. Điều khác biệt chính là, kết hợp với mùi hương nam tính vốn có trên người Lệ Chiêu, tạo nên một loại hấp dẫn mê người.

Nghê Y đột nhiên trở nên yếu ớt, nỉ non một câu: “Tôi đau đầu quá.”

Lệ Chiêu không nói chuyện, chỉ là anh càng dùng sức ôm lấy cô.

Nghê Y, “Ôm như vậy cũng vẫn đau.”

Bàn tay Lệ Chiêu hướng lên trên, dịu dàng kiên nhẫn giúp cô xoa bóp huyệt Thái Dương.

Nghê Y “A” một tiếng, kháng nghị, “Thủ pháp của anh đúng là chẳng ra gì.”

Lệ Chiêu không vui, “Ở đâu ra nhiều tật xấu như vậy.”

Nghê Y khıêυ khí©h: “Anh nói xem?”

Im lặng ba giây, Lệ Chiêu nói “Tôi quen rồi.”

Nghê Y nở nụ cười, chính từ lúc này cô mới chân chính thả lỏng, yên tâm thoải mái nằm trong vòng tay anh, dùng đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng gãi nhẹ lên cánh tay anh. Lệ Chiêu nhịn không được cúi đầu tìm kiếm môi cô.

Nghê Y nghiêng đầu trốn tránh, giọng nói nghẹn ngào, “Tôi bị cảm, sẽ lây bệnh cho anh đấy.”

“Đúng lúc.” Lệ Chiêu ngậm môi cô “Anh trai chết cùng em.”

Hai chữ “Biếи ŧɦái” còn chưa ra khỏi miệng, Lệ Chiêu đã bịt kín miệng cô bằng một nụ hôn, trầm luân vô bờ bến. Nghê Y buông lỏng kháng cự, nắm chặt cánh tay anh, tiện đà ôm lấy eo anh, trong khoảnh khắc dịu dàng này cô tìm được ảo giác vĩnh hằng.

Sau khi kết thúc, hai người đều động tình. Lệ Chiêu chợt hỏi: “Đau không?”

Nghê Y tưởng anh hỏi chứng đau đầu của mình “Anh xoa bóp rất thoải mái, không đau.”

Cổ tay Lệ Chiêu di chuyển xuống dưới, chuẩn xác bao trùm lên thân dưới của cô, cách lớp váy ngủ nhẹ nhàng xoa nắn, giọng điệu lãng tử “ Tôi muốn hỏi nơi này.”

Sắc mặt Nghê Y nóng như lửa đốt, kiên quyết mắng: “Đi chết đi.”

Lệ Chiêu khẽ cắn vành tai cô, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ, giọng nói lại thấp hơn vài phần “Anh trai thật sự không lợi hại à?”

“……” Nghê Y quật cường, tâm miệng bất nhất “Không lợi hại.”

Lệ Chiêu giả vờ ngây thơ, “Không lợi hại đã khiến em thành như vậy, tôi không dám tưởng tượng, thời điểm lợi hại, chẳng phải em sẽ muốn chết dưới thân tôi sao.”

Nghê Y lại không thể chịu đựng được, cô vươn tay bịt kín miệng anh, tựa như chú mèo nhỏ xù lông, “Chán ghét!”

Khóe miệng Lệ Chiêu cong thành nụ cười, anh liếʍ liếʍ ngón tay cô, “Rất biết gạt người.”

Chữ “gạt” vừa ra khỏi miệng, bầu không khí bất chợt thay đổi.

Hiện tại thẫm đẫm dấu vết của quá khứ, giống như một vết mực đậm màu, không còn một chút dịu dàng.

Nghê Y theo bản năng muốn đứng dậy, Lệ Chiêu lại một lần nữa giữ chặt cô, ấn trở lại ngực.

Anh tắt đèn, ở trong bóng tối nói: “Ngủ đi, tối nay tôi không về.”

Nghê Y nhắm mắt lại, bỗng nhiên không muốn tranh cãi nữa. Cô đã quá mệt mỏi rồi, những chua xót tủi thân ngập tràn trong lòng, bởi vì một câu nói của anh mà nếm ra ba phần ngọt ngào bấy lâu nay không có.

Ngày hôm sau, Lệ Chiêu chậm rãi mở mắt, ánh mặt trời tràn ngập trong phòng.

L*иg ngực trống rỗng, vươn tay sờ sang bên cạnh, cũng không có ai.

Anh vội vàng ngồi thẳng người, nhìn thấy Nghê Y đang thay quần áo trong phòng, lúc này cảm xúc mới vững vàng trở lại. Nghê Y thay một chiếc váy dài nhạt màu, bên ngoài khoác chiếc áo len nhung, đứng trong nắng sớm vô cùng dịu dàng.

Lệ Chiêu thích cô mặc bộ đồ này, anh mang tâm tình rất tốt mà rời giường, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Râu trên cằm Lệ Chiêu khiến Nghê Y ngứa ngáy, cô càng trốn, anh càng cọ cọ lên cần cổ cô, mở miệng hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”

Nghê Y: “Hôm nay anh không tới công ty sao?”

“Không đi.” Lệ Chiêu không đứng đắn nói, “Bị em ép khô rồi.”

Nghê Y “Ồ” một tiếng “Đó là chuyện của anh, tôi không rảnh.”

“Hửm?”

“Ngày hôm qua tới nhà anh ăn cơm làm chậm trễ, lịch của thứ sáu phải chuyển sang thứ bảy, hôm nay tôi muốn đi xem mắt.” Nghê Y nhìn thời gian, “Tránh ra, tôi không muốn đến muộn đâu.”

Một chiêu này của Nghê Y, đủ tàn nhẫn.

Trong chớp mắt khi cô vừa bước chân ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng điên cuồng đập đồ ở trong phòng.

Nghê Y mặt không đổi sắc bước vào thang máy, khi bước ra khỏi hành lang, cô bình tĩnh đeo kính râm lên.