Chương 46: Trò chơi ma sói ở làng Burt (43)

Số 9 ngồi dựa vào ghế, nhìn mọi người, có vẻ như không quan tâm gì.

Không phản bác, cũng không phân tích.

Tư thế giống hệt cô, cũng bày ra vẻ thờ ơ như cô.

Nhưng đã đến lúc nói gì đó để bảo vệ mình.

"Số 3 vừa nói lý do số 13 là người tốt cũng áp dụng y hệt cho tôi và số 9. Không phải tôi tự khen mình, nếu tôi và số 9 là sói, chúng tôi đã nhảy ra làm điều gì đó rồi. Vậy thì người vừa bị loại nhất định là số 5."

Nói xong, Tân Trĩ Hạ kiêu ngạo bổ sung: "Dù sao, từ ngày đầu tiên chúng tôi đã được mọi người tin tưởng, nói thẳng ra là, chỉ cần nói sơ sơ cũng có thể lừa được các người."

Lời phát biểu của Tân Trĩ Hạ khiến Lâm Mộc cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Cậu ta nghĩ cô kiêu ngạo tự mãn, nhưng thực ra cô nói không sai chút nào.

Cậu ta nghĩ cô đang biện hộ cho mình, nhưng rõ ràng là đang thu hút sự thù địch.

"Cô, khá là tự tin đấy."

Số 4 như không biết phải diễn tả thế nào, cuối cùng mặt đỏ bừng mới thốt ra được hai từ tự tin.

"Tất nhiên rồi." Tân Trĩ Hạ thản nhiên đáp.

"Nhưng cũng tốt, trong hố sói này, tối nay phe sói của các người chắc chắn không thể gϊếŧ tôi rồi đúng không? Tôi rất vui, lại có thể sống thêm một ngày."

Nói xong, cô đứng dậy, như thể chuẩn bị rời đi.

"Này, đừng đi, cô đừng nói không lại chúng tôi rồi bỏ đi."

Số 4 đứng lên, ngăn cản không để Tân Trĩ Hạ rời khỏi.

Tân Trĩ Hạ nhướng mày, nhìn số 4 từ trên xuống dưới.

"Anh chắc là tôi nói không lại các anh sao?"

Lâm Mộc ở bên cạnh cười khúc khích, trong bầu không khí im lặng, tiếng cười của cậu ta càng rõ ràng.

Gần như vang lên trong tai mọi người.

Tân Trĩ Hạ liếc nhìn Lâm Mộc.

Biểu cảm của cô như muốn nói ba chữ "tôi cạn lời" mà chỉ Lâm Mộc mới hiểu.

"Nếu anh nghĩ tôi nói không lại các anh thì tôi sẽ nói thêm vài câu nữa."

"Người chơi số 13 là người mà các người nghĩ bị lừa gạt?"

Số 3 gật đầu, đúng là ông ta đã nói vậy.

"Ngày đầu tiên số 11 nói chuyện với tôi đã chuẩn bị sẵn thân phận cho tôi rồi. Nếu tôi là đồng đội của sói số 1, vậy hôm nay có phải tôi đang tự sát không?"

Số 12 gật đầu, cảm thấy lời này không sai.

Sau một lúc dừng lại, Tân Trĩ Hạ nhìn về phía số 9, thấy số 9 đang mỉm cười.

Trong lòng cô thầm trách: Dùng tôi làm công cụ, thật đáng ghét.

Cô cắn răng nói thêm với mọi người: "Số 9 này cũng giống tôi, theo logic thì anh ta cũng không cần thiết."

Cuối cùng Tân Trĩ Hạ nhìn quanh khán phòng, xòe tay mỉm cười.

"Vậy rất tốt, các vị, bây giờ số 1 là sói, không còn đồng đội nữa rồi."

"Nói xong rồi, tạm biệt."

Nói xong cô quay đầu bước đi mà không ngoảnh lại.

Lâm Mộc thấy vậy, nhìn trái nhìn phải rồi cũng đi theo bước chân của Tân Trĩ Hạ.

Số 9 nhìn theo hai người rời đi cũng chán nản đứng dậy.

Anh ta gật đầu chào mọi người rồi thong thả bước đi.

Nhìn ba người này vẻ mặt ai nấy nhẹ nhàng, rời đi một cách thoải mái.

Một lúc sau cảm thấy không giống như họ bị xem là sói.

Mà ngược lại giống như để lại sáu người này tranh cãi.

Thấy ba người rời đi, số 5 nhìn theo bóng lưng của họ, cau mày.

Quay đầu nói với số 3 đang suy tư: "Đừng nghe lời cô ta, tôi nghĩ cô ta chính là sói. Tối nay tôi sẽ kiểm tra số 9, nếu anh ta là người tốt, ngày mai chúng ta có thể bỏ phiếu cho số 7."

Số 3 ngẩn ra, gật đầu.

Chỉ là đôi mắt rũ xuống có thêm chút cảnh giác.