Chương 31: Trò chơi ma sói ở làng Burt (28)

Nghe thấy giọng nói của Tia, số 13 lập tức cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi, vội vàng gật đầu với Tia.

Anh ta vừa nóng lòng tiếp lời, lại thêm việc thường xuyên chơi trò chơi, mọi người nói xong, người tiếp theo có thể phát biểu, anh ta không đợi Tia nói đã tự ý mở miệng trước.

"Người tiếp theo, số 1 phát biểu."

Số 1 nhìn về phía số 13: "Tôi là người tốt, tôi sẽ bỏ phiếu cho số 11, xong."

Không biết là do lời nói của số 13 có sức thuyết phục mạnh mẽ quá không, số 1 thật sự làm theo lời số 13, nhanh chóng kết thúc phát biểu.

"Người tiếp theo, số 3 phát biểu."

Số 3, người đã im lặng cuối cùng cũng có cơ hội phát biểu lần đầu, ban đầu định nói nhiều một chút.

Nhưng khi thấy ánh mắt của số 13 và mọi người nhìn qua, ông ta đột nhiên cảm thấy nói nhiều có thể lại là chuyện xấu.

Chỉ đành lặng lẽ nói hai câu: "Tôi là người tốt, tôi nghĩ số 10 là người tốt, vì vậy tôi đã bỏ phiếu huy hiệu cảnh sát cho cô ấy. Bây giờ tôi sẽ theo các người bỏ phiếu cho số 11, xong."

"Người tiếp theo, số 4 phát biểu."

Lúc này cuối cùng cũng đến lượt số 4 phát biểu, anh ta cười đáp: “Cuối cùng thì đến lượt tôi phát biểu rồi. Tôi là người tốt, suy nghĩ của tôi cũng không khác số 3 là mấy, cảm thấy những gì số 10 nói khá là thật nên đã bỏ phiếu cho cô ấy.”

Nói xong không quên nhìn số 11 với ánh mắt chế giễu: “Tôi thật sự không ngờ lại có thể có người sói ngốc nghếch như vậy. Trước đây tôi cảm thấy những gì số 10 nói không có vấn đề mới bỏ phiếu cho cô ấy nên số 11 đối với tôi chính là sói, là người sói đang nhảy ra làm người bảo vệ.”

Nghe xong câu này, Tân Trĩ Hạ gật đầu, cô thực sự cũng không nghĩ sẽ có người sói như thế.

“Người tiếp theo, số 5 phát biểu.”

Số 5 chớp mắt, cắn môi, có vẻ do dự mở miệng: “Vì tôi không giỏi chơi lắm nên chỉ muốn tìm một người tốt rồi theo họ.

Trước đây tôi luôn nghĩ số 2 là người tốt nên muốn theo anh ấy, bây giờ anh ấy đã bị loại, tôi cũng không biết phải làm sao.

Nhưng anh ấy nói số 10 là người tốt, tôi cứ theo số 10 trước vậy.

Chỉ là bản thân tôi cũng không phải là người bảo vệ nên trong lòng vẫn hơi lo. Ôi, hi vọng bỏ phiếu cho số 11 sẽ đúng.”

“Người tiếp theo, số 6 phát biểu.”

“Dù tôi không giỏi chơi lắm nhưng số 11 nói mình là người bảo vệ, mà tôi lại không phải là người bảo vệ, vì vậy tôi không nên phủ nhận anh ấy mới đúng.”

Nói xong, số 6 liếc nhìn số 5, nhíu mày, tiếp tục nói: “Hơn nữa, mối lo của tôi giống như số 5, rất lo lắng. Nếu số 11 là người bảo vệ, chúng ta vừa loại bỏ người bảo vệ như thế thì sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quặc của mọi người trong phòng, anh ta chỉ đành căng thẳng nói: “Tôi chỉ đưa ra ý kiến của mình mà thôi, xong.”

“Người tiếp theo, số 7 phát biểu.”

Dáng vẻ của Tân Trĩ Hạ thật sự rất tự do tự tại, lười biếng tựa vào lưng ghế nghe người trước phát biểu, trông giống như đang đi nghỉ mát chứ không phải đến chơi trò chơi sinh tử trong không gian này.

Không biết người khác nghĩ gì, nhưng ít nhất số 8 nhìn người mình yêu thầm, cậu ta muốn biết cô đang nghĩ gì, đó là suy nghĩ của cậu ta.

Đến lượt mình phát biểu, Tân Trĩ Hạ đành ngồi thẳng dậy, ho một tiếng rồi nói: “Ừm… nói thế nào nhỉ, thao tác của số 10 quả thật rất tinh vi, cách bắt sói này giống như cô bé mở mắt thần vậy.”