Lý Dung chưa quen với việc mẹ kế ác độc lấy lòng như thế nên bèn lắc lắc đầu, không ngừng đảo hai mắt.
Lý Đại Bảo nửa tin nửa ngờ, vẫn không tin được rằng mẹ kế ác độc lại không ác độc nữa.
Lý trưởng thôn nhìn sắc trời, thúc giục mọi người:
"Chúng ta còn phải lên đường, đến sông Đại Độ, ắt sẽ có nước!"
Theo lời chỉ huy của Lý trưởng thôn, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Liễu Phán Nhi đi bộ, bước theo chiếc xe chở bốn người con riêng, không xa rời nửa tấc.
Đất vàng bay đầy trời, hoàng hôn buông xuống, những con người gầy gò để lại bóng dáng mỏi mệt in trên mặt đất.
Tựa như có thể nhìn thấy phía trước có người, còn có thể nghe được con bò già kêu lên mấy tiếng "ùm bò ùm bò".
Lý Đại Bảo nghe thấy tiếng bò kêu, lập tức bật dậy từ trên xe bò, đứng dưới mặt trời hứng lấy ánh nắng hoàng hôn, nhìn không rõ lắm, lại đặt tay lên trán, híp mắt.Liễu Phán Nhi nhìn cơ thể Lý Đại Bảo lảo đảo, lo cậu ngã xuống:
"Đại Bảo, mau ngồi xuống đi, đừng để bị ngã."
Lý Đại Bảo cũng không để ý tới Liễu Phán Nhi, nhảy xuống từ trên xe bò, lớn tiếng hô lên:
"Đó là bò nhà ta, lão Hoàng."
Chiếc xe bò đó là của nhà chúng ta, ta sẽ lấy lại xe bò của chúng ta.
"Nói xong, Lý Đại Bảo nhặt cây gậy từ trên mặt đất lên, xông ra ngoài.
Vừa rồi vì bảo vệ đệ đệ muội muội, cậu không thể nào liều mạng với những người đó, hiện tại đã có người trông coi đệ đệ và muội muội, dù có phải liều mạng, cậu nhóc cũng quyết muốn đoạt lại bò trong nhà.
"Đại Bảo, Đại Bảo chờ đã!"
Liễu Phán Nhi vốn còn đang ngăn cản Lý Đại Bảo, sợ cậu nhóc xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghe nói đó là xe bò nhà nàng, con bò nhà nàng, vậy thì còn chờ gì nữa!
"Đoạt lại thôi!"
Liễu Phán Nhi rút con dao lóc xương sắc bén kia từ trong vỏ dao, xông ra ngoài:
"Đại thúc trưởng thôn, thím Thúy Hoa, A Dung chăm nom Tiểu Bảo và A Nam cẩn thận nhé, ta sẽ đoạt lại xe bò và lương thực nhà chúng ta về."
Nhìn thấy Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo chạy ra xa, Lý trưởng thôn sốt ruột, vội vàng gọi thanh niên khoẻ mạnh trong thôn:
"Người trong thôn chúng ta không thể bị người ta ức hϊếp được!"
Chu Thúy Hoa cũng lớn tiếng nói: "Vừa rồi Nguyên Thanh gia chia cho mọi người nhiều trứng chim như vậy, chúng ta cũng không thể ăn không được.
Trên xe bò kia còn có khá nhiều lương thực, không thể để cho đám khốn khϊếp thôn Triệu gia đó được hưởng lợi.
"Khoảng cách càng ngày càng gần, Chu Thúy Hoa nhận ra đó là người của thôn Triệu gia.
Mặc dù người thôn Lý gia không mấy hài lòng với Liễu Phán Nhi, nhưng nghe được trưởng thôn cùng trưởng thôn phu nhân kêu gọi, cũng không thể ngồi yên không quan tâm.
Một ngôi làng mất đoàn kết, đến khi chính bọn họ gặp nguy hiểm thì người dân trong làng cũng sẽ không đưa tay giúp đỡ.
Trong một chốc một lát, mười mấy thanh niên cầm gậy đi theo phía sau Lý trưởng thôn, xông ra ngoài.
Lý Đại Bảo ra sức huýt sáo, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò nghẹn đến đỏ bừng bởi vì dùng sức quá nhiều.
Bình thường Lý Đại Bảo phụ trách chăn bò, chăm nom con bò già rất kỹ càng, tình cảm với con bò già cũng rất sâu đậm.
Vừa rồi bò già liên tục kêu lên tiếng ùm bò ùm bò kia, hẳn cũng là vì cảm giác được chủ nhân trẻ đang ở gần đó.
Lúc này nghe được tiếng huýt sáo quen thuộc, con bò già càng nóng nảy vội vàng hơn, không để ý đến sợi dây cương thắt chặt trên mũi, liên tục giãy dụa, xe bò lắc lư không ngừng.