“Ta chỉ cầu mong các người thu nhận ta và các con, cùng đi đường với mọi người, cũng có thể giúp đỡ thêm."
Về phần ăn uống, không cần các ngươi tiếp tế, ta sẽ đi săn thú, tự đi kiếm ăn.
"Liễu Phán Nhi chia trứng chim cho mọi người, mỗi người hai quả, hy vọng có thể thông qua đồ ăn để thay đổi hình tượng chua ngoa vô lý đầy tồi tệ của nguyên thân trong ấn tượng của người thôn Lý gia."
Những người vốn dĩ còn đang oán trách trong lòng, trưởng thôn thu nhận thêm một nhà Liễu Phán Nhi không có lương thực khiến bọn họ cực kỳ không vừa ý.
Song, lúc nhìn thấy Liễu Phán Nhi lấy trứng chim nướng chín ra, cả đám người lập tức không nói lời nào.
Tuy rằng có lương thực, nhưng bọn họ cũng không dám ăn nhiều, chỉ ăn rau dại trộn lẫn với lương thực thô, đã từ rất lâu rồi chưa được nếm qua đồ ăn mặn.
Lý Dung nhìn mẹ kế ngốc nghếch hào phóng, đã phát đi hơn phân nửa bọc trứng chim, bọn họ không còn lương thực, về sau phải làm sao bây giờ?
"Ca ca!"
Lý Dung cũng sắp khóc, vô cùng khổ sở, muốn xông tới ngăn cản mẹ kế ngốc nghếch.Lý Đại Bảo giữ chặt Lý Dung, lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"A Dung, chúng ta không có lương thực, không xe bò, cho dù trưởng thôn nể tình trước kia thu nhận chúng ta, nhưng những người khác trong thôn không vui, chúng ta không thể lên đường cùng người trong thôn."
Đi một mình rất nguy hiểm, mẹ kế là người đanh đá hiếu thắng như vậy, cũng phải chịu đánh đến ngất xỉu, bị cướp lương thực thì mới nhận rõ được hiện thực, chúng ta cũng phải nhận rõ thôi.
"Lý Đại Bảo mới mười tuổi, mà lúc này đây lại thể hiện dáng vẻ rất chững chạc."
Lý Dung nghe ca ca nói xong, biết được đó là điều phải làm, tiếp đó lại quay đầu nhìn về phía khác, dường như mắt không nhìn mẹ kế phát trứng chim thì tim sẽ không đau.
Hầu như tất cả mọi người đều nhận được trứng, mọi người không kịp cảm tạ, chỉ vội vàng bóc ra bỏ vào miệng ăn.
Có người không nỡ ăn, cất đi, đợi lát nữa lại cho con mình ăn.
Chu Thúy Hoa đỏ mặt, có hơi xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, ôm đôi song sinh long phụng A Nam và Lý Tiểu Bảo lên xe bò:
"Đại Bảo, A Dung, các ngươi cũng lên ngồi đi, để ta xuống đi bộ cho."
Liễu Phán Nhi đi tới cảm tạ:
"Cảm tạ thẩm tử, trước kia đều do ta không đúng, sau này ta sẽ sửa đổi."
Mặc dù Chu Thúy Hoa không tin Liễu Phán Nhi có thể sửa đổi ngay lập tức, nhưng trong túi nàng vẫn còn giữ hai quả trứng chim Liễu Phán Nhi chia cho:
"Nguyên Thanh gia, ngươi có thể biết sai biết sửa, tất nhiên rất tốt."
Thôi nào, để hành lý của ngươi lên xe bò, ngươi cũng có thể nhẹ nhàng thoải mái hơn chút ít.
"Lý Dung ngồi trên xe bò, vội vàng đưa tay nhận lấy: "Để ta cầm hành lý nhà chúng ta.
"Nhất là bọc trứng chim, không thể để cho mẹ kế cầm nữa, mẹ kế ngốc nghếch hào phóng kia sớm muộn gì cũng có thể rải sạch mất."
Liễu Phán Nhi cười cười, đưa bọc đồ cho Lý Đại Bảo và Lý Dung:
"Trông đệ đệ và muội muội kỹ nhé, ta nhất định sẽ không để cho các con đói."
Tính tình Lý Dung tựa như một nữ quản gia nhỏ, ôm chặt lấy bọc đồ, kiên quyết nói:
"Đương nhiên, ai cướp đồ của ta, ai khi dễ đệ đệ muội muội của ta, ta sẽ liều mạng với người đó."
"Liễu Phán Nhi nghe thấy thế, mỉm cười, xoa xoa đầu Lý Dung: "A Dung che chở đệ đệ với muội muội là được, chuyện liều mạng không cần con, còn có ta đây mà!".