Chu Thúy Hoa gật đầu tán thành: “Mẫu thân nói đúng, con cảm thấy chúng ta không có bản lĩnh, không có nghĩa là Nguyên Thanh gia không có, nếu thật sự có thể ở lại, con cháu chúng ta sau này sẽ không bao giờ phải chạy nạn nữa.”
Bên tai thôn trưởng Lý nghe được hai người mẹ chồng nàng dâu bàn bạc, trong lòng cũng có thêm nhiều hy vọng.Lý lão gia và Lý lão phu nhân bị người ta chế giễu xem thường, cuối cùng một nhà mấy người rơi xuống cuối hàng.
Thấy mẫu thân liên tục khóc lóc, Lý gia Đại Lang Lý Nguyên Công hạ giọng nói: “Phụ thân, mẫu thân, nếu không thì tìm cơ hội để con lén dạy cho cái đồ bất hiếu Liễu thị kia một bài học?”
Lưu thị sốt ruột, vội vàng từ phía sau kéo quần áo của Lý Nguyên Công, sợ rằng nam nhân của nàng sẽ lại làm chuyện gì ngu ngốc.
Tuy rằng nàng không tận mắt nhìn thấy Liễu thị gϊếŧ chết bốn vị thiếu gia Triệu gia, nhưng mọi người đều nói đúng.
Chắc chắn nam nhân nhà nàng đánh không lại Liễu thị, ngược lại còn bị Liễu thị gϊếŧ chết.
Lý Nguyên Công không đếm xỉa tới nàng ấy, thậm chí còn dùng tay đẩy Lưu thị: “Đừng ngăn cản ta, nếu có cơ hội thì ta sẽ gϊếŧ ả, để xem điều đó có khiến mẫu thân tức giận không.”
Lưu thị suýt chút nữa bị đẩy ngã, khổ sở không thôi.
Nam nhân trở nên ngu xuẩn, nàng không ngăn được.Lý lão gia cau mày, luôn cảm thấy mọi chuyện đang từng bước vượt khỏi tầm kiểm soát của mình, không còn một chút uy phong đứng đầu nào như trước nữa.“
Được rồi, đều thành thật cho ta chút đi, chờ thu xếp xong lại nói sau.” Lý lão gia nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Liễu Phán Nhi, sợ hãi một hồi, cũng không dám cứng rắn nữa.
Thấy Lý lão gia nói như vậy, những người khác chỉ có thể coi như không có gì, nhưng trong lòng lại dâng lên hận thù với Liễu Phán Nhi.Liễu Phán Nhi vội vàng đánh xe bò, chậm rì rì mà đi trên quan lộ*, Lý Dung vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy người Lý gia thôn ở phía sau.
*Quan lộ: đường chính“Đại Bảo, A Dung, trong cái bọc có thuốc, con có thể bôi cho ca ca của con.”
Liễu Phán Nhi dặn dò, dù sao trời nóng, nếu không chữa trị kịp thời thì vết thương rất dễ bị nhiễm trùng.
Lý Dung lau sạch vết thương cho ca ca, sau đó bôi thuốc cho ca ca.
Lý Đại Bảo cố nén đau đớn, nhìn Liễu Phán Nhi ngồi trước cậu nhóc: “Nếu vừa rồi chúng ta không đi cùng người, người sẽ thực sự bỏ đi một mình sao?”
Liễu Phán Nhi nhìn về phía trước, gật đầu trả lời: “Ta sẽ mang hành lý của mình rời đi, xe bò và thức ăn đều để lại cho các con.
Ta có thể chấp nhận chuyện các con không nhận ta là mẹ kế, nhưng ta không chấp nhận chuyện các con không tin tưởng ta, ta không chống đỡ nổi nữa rồi.
”Lý Đại Bảo im lặng không nói gì.
Lý Dung thở dài một tiếng, có chút chán nản: “Kỳ thực so với việc ở lại bị những người ở nhà cũ đó khi dễ, ta tình nguyện cùng người mạo hiểm thì hơn.
Chúng ta không phải do phụ thân sinh ra, người ở nhà cũ cũng chưa từng coi chúng ta là con cái của Lý gia, còn xem chúng ta như con hoang không cha không mẹ.
Nếu ở lại sẽ chết, không bằng lựa chọn tin tưởng người!”
Liễu Phán Nhi nghe được lời nói của các bé, vô cùng khϊếp sợ.Không chỉ tâm trí Lý Đại Bảo và Lý Dung thông tuệ mà ngay cả Lý Nam và Lý Tiểu Bảo cũng có thể nhận thức được tình hình.
Mấy đứa trẻ này nếu được bồi dưỡng tốt thì tương lai nhất định sẽ trở thành người có năng lực..