Chương 33: Bị Bôi Nhọ Nɠɵạı ŧìиɧ 1

Cất kỹ khoai tây nướng rồi đậy nước sôi lại, Liễu Phán Nhi thu thập xong hết, lúc đánh xe bò thì phát hiện xe bò bị kẹt.

Liễu Phán Nhi xuống kiểm tra, đành lấy hết đồ đạc trên xe xuống, tháo dây cương buộc bò vàng ra: "A Dung, Đại Bảo, các ngươi trông chừng đệ đệ muội muội.

”Liễu Phán Nhi tự mình đẩy xe bò, hai tay dùng sức, cơ thể nghiêng về phía trước, vì dùng sức quá mạnh nên gân xanh trên trán và cổ hằn lên, gian nan đẩy xe bò nhích từng tí từng tí.

Lý Đại Bảo thấy Liễu Phán Nhi vất vả như vậy, cảnh giác trong lòng lại nhạt đi vài phần, nhanh chân chạy tới hỗ trợ.

Lý Dung dỗ đệ đệ muội muội, để cho họ ngồi trên hành lí, chạy đến bên kia đẩy xe.

Liễu Phán Nhi nhìn Lý Đại Bảo và Lý Dung một trái một phải cúi đầu hỗ trợ đẩy xe, dịu dàng cười khẽ!

Xe bò rất nặng, trên mặt đất nhấp nhô, cỏ dại mọc thành bụi, nhưng không phụ sự mong đợi của mọi người, Liễu Phán Nhi, Lý Đại Bảo và Lý Dung hợp lực rốt cục đẩy được xe kia từ trong rừng ra.

Liễu Phán Nhi mệt mỏi ngồi phịch dưới đất cười ha ha, sự lạc quan và kiên cường của nàng truyền lại cho Lý Đại Bảo và Lý Dung, cũng ngồi dưới đất cười to.

Con đường phía trước mờ mịt không rõ, nhưng ít nhất họ đang cố gắng sống sót.

Lý Nam là một cục cưng nhỏ, lúc này thấy ca ca tỷ tỷ và dì Liễu mệt mỏi ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi thì vội vàng cầm khăn thêu hoa mai nhỏ tới lau mồ hôi cho Liễu Phán Nhi.

Dáng vẻ nhỏ nhắn ấm áp quả thực khiến Liễu Phán Nhi không chống cự được, ôm Lý Nam không buông tay, hôn lên mặt Lý Nam: "A Nam chúng ta là một lò sưởi nhỏ, chuyên sưởi ấm lòng người.

”Lý Tiểu Bảo ở cách đó không xa, nhìn em gái Lý Nam bị mẹ kế ôm, nhỏ giọng nói thầm: "Trời nóng lắm, ôm cái lò sưởi không khó chịu sao?"

Liễu Phán Nhi nghe được, quay đầu cười cười: "Tiểu Bảo, vậy ta cũng ôm ngươi một cái?”

Mặt Lý Tiểu Bảo nhất thời đỏ lên, ngại ngùng quay ngoắt đi: "Không cần!”

Lý Dung cười trộm, tiểu đệ này bình thường kiêu kỳ nhất, đâu dễ vặn được nhóc!

Tròng dây lên bò vàng một lần nữa, Lý Đại Bảo và Lý Dung nhanh chóng chất đồ đạc lên xe, dùng dây thừng buộc chặt, kiểm tra không bỏ lại thứ gì mới leo lên xe bò.

Trên con đường nhỏ này đều là người của thôn Lý gia, bởi vì rất bí mật, hơn nữa đường rất hẹp, ngày hôm qua những tên thổ phỉ buôn người kia cũng không phát hiện, mà chỉ bắt giữ dân chúng chạy trốn tứ tán trên con đường chính rộng lớn.

Lý trưởng thôn thấy người đến đông đủ, lớn tiếng hô: "Mọi người hãy tỉnh táo, tuyệt đối không được tụt lại phía sau, có lẽ thổ phỉ buôn người đang ở gần đây.

”Trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, liên tục gật đầu: "Vâng, trưởng thôn.

”Đợi đến khi Liễu Phán Nhi đến, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Liễu Phán Nhi, họ đã biết đêm qua người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Liễu Phán Nhi.

Mọi người lục tục nói cảm ơn Liễu Phán Nhi, cảm tạ nàng hôm qua đã nhắc nhở.

Dân chúng tầng dưới chót có lẽ không quá thông minh, nhưng họ phục kẻ mạnh, phục người thông minh.

Liễu Phán Nhi này không chỉ mạnh mẽ còn rất tỉnh táo và thông minh, chính là người họ sẵn lòng đi theo.

Lý Anh Nương thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc của Liễu Phán Nhi thì cắn môi, muốn xông lên nhưng bị Lý lão phu nhân kéo lại.

Lý Anh Nương không hiểu, hơi ảo não hỏi ngược lại: "Cha, mẹ, không phải nói muốn bỏ Liễu Phán Nhi sao?

Ngươi xem nhiều nam nhân như vậy nhìn chằm chằm Liễu Phán Nhi, chưa đợi tam ca ta trở về đã cắm sừng hắn rồi.