Triệu Thạch Đầu đang vội vội vàng vàng chạy xe bò, trong lúc không để ý quan sát, rơi xuống từ trên xe bò.
Tránh thoát khỏi trói buộc của con bò già, lại vắt chân lên cổ kéo xe bò chạy trở về.
Người Triệu gia đang bận nấu cơm, đột nhiên nhìn thấy con bò già phát điên, vội vàng chạy tới ngăn cản, nhưng lại bị xe bò đυ.ng tới nghiêng nghiêng vẹo vẹo.
Đúng lúc này, bọn họ cũng nhìn thấy Lý Đại Bảo và Liễu Phán Nhi đang chạy tới.
Đám người Triệu Thạch Đầu thấy thế, cũng chẳng lấy gì làm lo lắng, vừa rồi có thể cướp xe bò từ trong tay hai người nữ nhân với trẻ con kia về, tức thì cũng không sợ bọn họ có thể đoạt lại.
Nhưng đợi đến khi bọn họ bò tới, đuổi theo đến cách đó hai, ba mươi trượng, lại thấy phía sau Liễu Phán Nhi và Lý Đại Bảo có một đám người thôn Lý gia cầm gậy gộc đi theo.
Triệu Thạch Đầu hô to:
"Trưởng thôn, có người cướp xe bò của chúng ta!"
"Mau đến giúp đi!"
Người thôn Triệu gia đang nghỉ ngơi tạm thời ở gần đó, bấy giờ nghe thấy tiếng Triệu Thạch Đầu hô hoán, người thôn
Triệu gia bèn nhao nhao đứng lên, cầm gậy xông tới.
Lý Đại Bảo nhìn thấy con bò già kéo theo xe bò chạy đến nơi, vừa khóc, vừa hô:
"Lão Hoàng, lão Hoàng! "
Lý Đại Bảo chạy đến bên cạnh con bò già, ôm lấy con bò vui vẻ không thôi.
Liễu Phán Nhi nhìn thấy người thôn Triệu gia đi theo phía sau, cau mày, vội vàng nhắc nhở: "Đại Bảo, người Thôn triệu gia đang đuổi theo, con nhanh chóng đưa lão Hoàng với xe bò chạy ra đằng sau.
Ở đây có ta rồi, đi mau lên.
Lý Đại Bảo vội vàng lau khô nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Liễu Phán Nhi, đỡ chiếc xe kia, đi về phía sau:
"Người, người cẩn thận một chút, đừng để bị đánh ngất xỉu thêm lần nữa."
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, có điều cũng có thể nhìn thấy thái độ của Lý Đại Bảo đã thay đổi, thật sự đúng là chẳng dễ dàng gì:
"Bảo vệ đệ đệ muội muội cho thật tốt."
"Triệu Thạch Đầu nhìn thấy Liễu Phán Nhi, cho dù trong tay nàng có cầm con dao sáng loáng, hắn ta cũng chẳng sợ, nữ nhân này chỉ biết công phu mèo quào mà thôi."
Hắn ta có thể đánh ngất nữ nhân thối này một lần, cũng có thể đánh lại một lần nữa.
Triệu Thạch Đầu cầm gậy, nhắm về phía đầu Liễu Phán Nhi đập thẳng xuống.
Liễu Phán Nhi nghĩ tới nguyên thân đã bị đánh tới sưng đỏ cả đầu, hơn nữa còn bị đập chết, Liễu Phán Nhi chiếm lấy thân thể của nguyên thân, ắt cũng phải thay nguyên thân báo thù.
Liễu Phán Nhi linh hoạt né sang bên cạnh.
Triệu Thạch Đầu vọt tới phía trước, Liễu Phán Nhi lập tức lao theo sát bên Triệu Thạch Đầu.
Đời trước, nàng đã học võ với thầy dạy võ thuật, vừa là để rèn luyện thân thể khoẻ mạnh, cũng để đánh thắng được các đệ đệ cùng cha khác mẹ.
Giờ phút một mất một còn thế này, càng kích phát năng lượng tiềm lực cùng với máu bạo lực trong người Liễu Phán Nhi.
Con dao trong tay Liễu Phán Nhi cắt thẳng qua cánh tay Triệu Thạch Đầu, ngay tức thì, Triệu Thạch Đầu kêu lên một tiếng thảm thiết, máu thịt trên cánh tay bay tung tóe, máu tươi chảy ròng ròng.
Triệu Thạch Đầu bày ra vẻ mặt không dám tin, cùng với máu tươi không ngừng chảy ra, đau đớn kịch liệt, cũng bởi vì đau đớn mà biểu cảm càng trở nên dữ tợn:
"Ngươi, đồ nữ nhân chết bầm! "
"Ngươi dám đả thương ca ca ta, ta phải liều mạng với ngươi."
"Không chỉ có người thôn Lý gia, ngay cả người thôn Triệu gia cũng đều khϊếp sợ tới mức khựng lại bước chân, nhìn Liễu Phán Nhi đang cầm dao nhọn sắc bén trên tay đầy vẻ không dám tin."