Chương 9: Lấy nước trong không gian (2)

Bà ấy chỉ thấp giọng hỏi: “Cô nương, ngươi tìm được nguồn nước à? Ở đó có nhiều nước không?”

Cố An Nhiên lắc đầu: “Ta tìm được một con suối, nhưng cũng gần khô cạn rồi, không có nước chảy ra, túi nước này đã lấy hết nước ở đó rồi.”

Sau đó lại nói thêm: “Lão thái thái, ta tên là Cố An Nhiên, từ nay về sau bà cứ gọi ta là An Nhiên.”

Chủ yếu là vì nếu cứ gọi nàng là cô nương, lại lộ ra hai người là người xa lạ, nàng sợ người khác không biết lão phu nhân và Đại Bảo, Điềm Nha là người nàng đang bảo vệ.

Vương Ngọc Liên gật đầu: “Được, An Nhiên.”

Cố An Nhiên chia đều cái bánh, sau khi mấy người cùng nhau ăn xong, họ nheo mắt nhìn tấm vải dầu một lúc.

Trong lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy thôn trưởng Lý Gia thôn nói: “Thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường.”

Cố An Nhiên mở mắt ra, cùng Vương Ngọc Liên bỏ tất cả đồ đạc đã lấy ra vào trong xe đẩy.

Đại Bảo và Điềm Nha cũng ở một bên giúp đỡ, làm những gì bọn họ có thể.

Trên đường đi, có mấy người lực lưỡng cầm rìu dọn đường, chặt dây leo và cỏ dại.

Hầu như ai cũng cầm một cây gậy trong tay để mượn lực, ngọn núi này cao quá.

Sau khi leo thêm một canh giờ nữa, cuối cùng cả đoàn người cũng lên đến đỉnh núi.

Khi leo lên ngọn núi này, lại thêm một đoạn đường xuống núi, sau đó có thể lại leo một ngọn núi khác.

Nhưng theo ý của thôn trưởng Lý gia thôn, tới sáng mai mới bắt đầu leo lêи đỉиɦ núi khác.

Đoàn người xuống núi khoảng một canh giờ thì đến được một thung lũng.

Trong thung lũng này có một dòng suối vẫn chưa cạn hẳn.

Thôn trưởng Lý Gia thôn cùng mấy người thợ săn bàn luận, xua tay nói: “Hôm nay chúng ta ở trong thung lũng này nghỉ ngơi, giờ Thìn sáng mai lại bắt đầu lên đường.”

Nghe xong, mọi người đều dỡ hành lý xuống, mấy nữ nhân lấy chén bát nồi chậu ra, chuẩn bị nấu bữa tối.

Dù sao buổi trưa cũng chỉ ăn một chút, mệt mỏi cả ngày dài, đã đói đến mức ngực áp vào lưng.

Đám nam nhân thì tự mình đi kiếm chỗ ngủ tối nay.

Lão nhân và hài tử đi vào rừng sâu hơn một chút để hái rau dại.

Vương Ngọc Liên không có nồi, mấy ngày trước không theo kịp đoàn chạy nạn, không còn cách nào khác, bà ấy đành phải nướng hết đồ ăn thành bánh, rồi vứt nồi đi.

Nhưng Cố An Nhiên lại có.

Lão phu nhân nhìn nàng lấy hết cái nồi này đến cái nồi khác từ bộ nồi ngoài trời xuống như thể có phép thuật.

Nàng nhặt hai hòn đá đặt dưới đáy nồi, trong khi Vương Ngọc Liên đi tìm cành cây khô.

Đại Bảo nhìn chằm chằm Cố An Nhiên nói: “An Nhiên tỷ tỷ, đệ có thể giúp gì cho tỷ không?”

Cố An Nhiên liếc nhìn dòng suối, nước không sâu.

Vì thế, nàng đưa cho Đại Bảo một cái nồi, nói: “Đệ đi lấy chút nước tới đây, chúng ta sẽ nấu ăn.”

Nhìn thấy anh trai có việc làm, trong lòng Điềm Nha lo lắng, cắn ngón tay, đôi mắt to lóe lên vài cái, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi: “An Nhiên tỷ tỷ, Điềm Nha có thể làm gì không?”

Cả Đại Bảo và Điềm Nha đều cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp khi có An Nhiên tỷ tỷ bảo vệ họ.

Nhưng lại sợ bọn họ liên luỵ An Nhiên tỷ tỷ quá nhiều, lỡ nàng không chịu nổi gánh nặng, có bỏ rơi bọn họ không?

Vì thế luôn vội vàng làm những gì có thể.

Cố An Nhiên sờ sờ cái đầu nhỏ của Điềm Nha nói: “Điềm Nha ở đây trông đồ nhé, tỷ tỷ muốn đi tiểu.”