“Không sao, lát nữa ta có thể tự làm được.” Cố An Nhiên nói xong, ngồi xổm bên chậu giúp lão phu nhân rửa rau.
Còn chưa rửa được mấy bó rau, Lý Kim Quang đã chạy tới, thở hổn hển.
“An Nhiên cô nương, không biết trong ngôi làng này có an toàn hay không.”
Động tác tay của Cố An Nhiên khựng lại: “Sao vậy?”
“Trong làng này có một ngôi nhà bằng gạch lớn màu xanh, có tường cao bao quanh, cửa cũng làm bằng gỗ tốt.”
Lúc Lý Kim Quang nhắc đến ngôi nhà này, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Cố An Nhiên vốn tưởng rằng mấy thôn dân tranh nhau sống trong ngôi nhà đó, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nhìn thấy Lý Kim Quang thở hổn hển, Vương Ngọc Liên đưa cho ông ấy một bầu nước.
Lý Kim Quang uống nước xong lại tiếp tục nói: “Cửa ngôi nhà đó mở rộng, ngưỡng cửa đều là máu, trên cửa cũng đầy bàn tay máu. Ngươi cho rằng có phải người Khương đã đến thôn này không?”
“Bây giờ mọi người đều không dám sống ở đây nữa, đều đang đợi ở ven đường.”
Bởi vì Cố An Nhiên chọn căn nhà gần cổng làng nên nàng là người chuyển vào ở nhanh nhất.
“Ta đi qua đó xem xem.” Cố An Nhiên đứng dậy nói.
Có câu nói này của Cố An Nhiên, trong lòng Lý Kim Quang cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, vội vàng đi phía trước dẫn đường.
Đến trước cửa căn nhà đó, Cố An Nhiên cũng cảm thấy nơi này có chút lạnh lẽo.
Phía sau lưng tựa vào núi, trên núi có một rừng trúc rậm rạp rộng lớn, xung quanh nhà không có hộ gia đình nào, toàn bộ đều cây trúc cây hoẻ rậm rạp.
Cộng thêm những vết máu và dấu tay máu, có lẽ không có nhiều người dám ở trong ngôi nhà này.
Nhưng Cố An Nhiên lại cho rằng không có vấn đề gì, quan trọng là vết máu này ở đâu ra?
Trong mấy tháng bắt đầu tận thế, có ngày nào trên người nàng không dính đầy máu chứ, toàn là máu của Zombie.
Nàng cầm cây rìu đầu phượng trong tay, đi về phía cửa vài bước rồi quay đầu lại nói: “Có người nào đi cùng ta không?”
Gia đình lớn thường tích trữ lương thực, hàng hóa rất nhiều, nhưng khi chạy nạn lại không thể mang theo quá nhiều, cùng lắm là có thể mang đi hết vàng bạc, lương thực chỉ mang được một ít mà thôi.
Có mấy người mê tín, có người nhút nhát, lắc đầu như lục lạc.
“Không đi, không đi. Ngôi nhà này giống như nhà ma vậy. An Nhiên cô nương, hay là ngươi cũng đừng đi.”
“Đúng vậy, An Nhiên cô nương, chúng ta tốt nhất không nên ở lại ngôi làng này. Dù sao nơi này đất đai bằng phẳng, chắc chắn không chỉ có một ngôi làng này.”
Bọn họ nói như vậy, thực sự là đang suy nghĩ cho Cố An Nhiên.
Dù sao trong lòng những người này, người có mạnh đến mấy cũng không mạnh bằng Lẹ Quỷ.
“Ta vào xem rồi nói sau.”
Giọng nói của Cố An Nhiên vẫn bình tĩnh như thường, không có vẻ gì là sợ hãi.
có thể tìm nơi ở khác, nhưng Nguyệt Quế vất vả lắm mới ngừng băng huyết, cứ bôn ba thế này một ngày, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Cố Hồng Khánh nhớ tới ân tình của nàng, cầm cung săn đi theo sau, lỡ như có chuyện gì xảy ra, hai người cũng có thể hỗ trợ cho nhau.
“Ta đi cùng ngươi, An Nhiên cô nương.”
Cố An Nhiên khẽ vuốt cằm, coi như đã đồng ý.
Nhưng một lão thái thái đã có tuổi lập tức bước ra ngăn cản.
“Hồng Khánh, ngươi đừng đi, thê tử ngươi đang mang thai, ngươi đừng mang về nhà cái gì không sạch sẽ, thai phụ rất sợ cái này.”