Thuốc diệt chuột đặc biệt này là bà ấy cố ý mang theo, nghĩ trên đường chạy nạn dùng để xua đuổi rắn, côn trùng, chuột và kiến.
Nơi cắm trại này, có một dòng suối, nước chảy rất chậm.
Cho dù bà ấy có bỏ thuốc diệt chuột vào ban đêm thì đến sáng, nước này vẫn đủ để gϊếŧ chết người nào uống phải.
Mẫu thân Triệu Hắc Oa đổ một túi lớn thuốc diệt chuột vào nước suối, lại tiện tay nhặt một cành cây khuấy động vài lần.
Sau khi chắc chắn tất cả thuốc bột đã hoà tan, không để lại dấu vết, bà ấy cúi lưng xuống, quay trở lại lều của mình.
Ngày hôm sau.
Cố An Nhiên thức dậy rất sớm, bởi vì có người gác đêm nên nàng được nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần rất dồi dào.
Nhìn cái túi vải đay bên cạnh, nàng liếc nhìn Vương Ngọc Liên đầy cảm kích.
Nàng đứng dậy xách cái xô gỗ nhỏ đi ra suối lấy nước, đợi lát nữa mọi người đều tới lấy, sẽ phải xếp hàng rất lâu mới lấy được nước.
Nhưng ngay khi đến gần con suối, nàng ngửi thấy nước này có mùi gì đó không ổn.
Nàng cau mày, vội vàng quay trở lại chỗ hạ trại.
Mặc dù hầu hết mọi người đều chưa thức dậy, nhưng vẫn có mấy người phụ nhân chăm chỉ đã lấy nước, chuẩn bị đổ đầy túi nước để uống trên đường.
Vương đại thẩm cảm thấy khát nước, ngửa đầu lên định uống trước mấy ngụm nước suối rồi mới đổ đầy túi nước.
Cố An Nhiên thấy bà ấy sắp uống nước vào bụng, không kịp mở miệng ngăn cản, trực tiếp lao tới hất văng cái gáo nước khỏi tay Vương đại thẩm.
Vương đại thẩm bối rối không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Cố An Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nước này có vấn đề.”
Hai phụ nhân khác ở Cố gia thôn sợ đến mức đánh rơi cái bầu nước trên tay: “Cái gì... có vấn đề gì?”
Cố An Nhiên nhàn nhạt lắc đầu nói: “Có người giở trò, nhất định đã bỏ thứ gì đó vào nước, nhưng tạm thơi ta không biết cụ thể là cái gì.”
“Dù sao, cũng không phải thứ gì tốt đâu.”
Vương đại thẩm hiểu rõ, thời thế này nếu là đồ ngon đều sẽ giữ lại cho người nhà mình ăn, ai lại bỏ xuống suối để mọi người hưởng lợi chứ?
Động tĩnh vừa rồi đã đánh thức rất nhiều người, trong đó có Lý Kim Quang.
Ông ấy xỏ giày vào, vội vội vàng vàng chạy về phía Cố An Nhiên: “An Nhiên cô nương, xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố An Nhiên khoanh tay, bình tĩnh nói: “Nước suối nhất định đã bị người ta bỏ thuốc.”
Chủ yếu là vì nếu cứ gọi nàng là cô nương, lại lộ ra hai người là người xa lạ, nàng sợ người khác không biết lão phu nhân và Đại Bảo, Điềm Nha là người nàng đang bảo vệ.
Vương Ngọc Liên gật đầu: “Được, An Nhiên.”
Cố An Nhiên chia đều cái bánh, sau khi mấy người cùng nhau ăn xong, họ nheo mắt nhìn tấm vải dầu một lúc.
Trong lúc mơ mơ màng màng lại nghe thấy thôn trưởng Lý Gia thôn nói: “Thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường.”
Cố An Nhiên mở mắt ra, cùng Vương Ngọc Liên bỏ tất cả đồ đạc đã lấy ra vào trong xe đẩy.
Đại Bảo và Điềm Nha cũng ở một bên giúp đỡ, làm những gì bọn họ có thể.
Trên đường đi, có mấy người lực lưỡng cầm rìu dọn đường, chặt dây leo và cỏ dại.
Hầu như ai cũng cầm một cây gậy trong tay để mượn lực, ngọn núi này cao quá.
Sau khi leo thêm một canh giờ nữa, cuối cùng cả đoàn người cũng lên đến đỉnh núi.
Khi leo lên ngọn núi này, lại thêm một đoạn đường xuống núi, sau đó có thể lại leo một ngọn núi khác.