Những người khác trong lòng càng coi thường mẫu thân Triệu Hắc Oa, chính mình không biết quản nhi tử, không nói một tiếng, khi xảy ra chuyện lại đổ lỗi cho người khác, mặt mũi để ở đâu?
Một hài tử bốn năm tuổi còn hiểu lý lẽ hơn một lão phu nhân sống hơn nửa đời người này.
Vương Ngọc Liên cũng chạy tới, cao giọng nói: “Nhi tử của ngươi, ngươi và nhi tức không mở miệng ngăn cản, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu An Nhiên, da mặt ngươi làm bằng gì vậy? Ta thấy còn dày hơn cả da trâu.”
Nếu là gia đình lương thiện, Vương Ngọc Liên sẽ không như vậy với lão nhân vừa mới mất đi nhi tử.
Nhưng Triệu Hắc Oa đó chẳng phải thứ tốt lành gì, xấu xa đến tận xương tuỷ, tâm nhãn rất độc địa.
Mẫu thân Triệu Hắc Oa nhìn thấy thôn dân Cố gia thôn và Lý gia thôn đều giúp đỡ Cố An Nhiên, còn người Triệu gia thôn lại im lặng không nói nên đành phải tự mình kéo thi thể Triệu Hắc Oa lội bùn, chân thấp chân cao kéo đến một nơi khô ráo hơn, lấy ít cỏ khô và cành củi che lại.
Đoàn người chạy nạn dần dần tiến về phía trước, còn bà ấy rơi xuống cuối đoàn.
Nhi tức và tôn nhi cũng không đợi bà ấy, vẫn là có mấy người tốt bụng ở Triệu Gia Thôn thấy lão phu nhân đáng thương nên đã dìu bà đi lên phía trước.
Vì sợ đằng sau có người truy đuổi nên đoàn người chạy nạn đi suốt hai canh giờ mà không dám nghỉ ngơi.
Mãi đến khi trời tối hẳn, đường núi không nhìn rõ, nhiều người không cẩn thận bị trượt ngã, Lý Kim Quang mới gọi mọi người dừng lại.
Bọn họ dừng lại ở nơi có địa hình bằng phẳng ở trong rừng.
“Hôm nay chúng ta sẽ dựng trại ở đây, sáng sớm ngày mai lên đường, mọi người hãy tự mình tính toán thời gian, chúng ta sẽ không đợi ai cả.”
Cố An Nhiên và lão phu nhân chọn một chỗ khô ráo, đẩy xe dừng lại ở một bên.
Dựa vào hai cái cây dùng vải dầu làm một cái mái che, trải một lớp bạt xuống đất, đem xe đẩy ngăn ở một bên.
Như vậy tạo ra một không gian tương đối riêng tư.
Chỗ ở của Cố An Nhiên và lão phu nhân rất rộng rãi, bởi vì ở bên cạnh, mọi người đều sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, sói.
Nhưng Cố An Nhiên không hề sợ hãi mà ngược lại còn vui vẻ, thoải mái.
Nàng lấy nồi ra, lấy nội tạng dê đã được giữ bằng tro than trên xe ra, dùng dao cắt ra.
Trời có mưa nên không thiếu nước.
Nước suối trên núi qua mộ ngày lắng đọng, lúc này cũng không còn đυ.c ngầu nữa.
Nàng mượn cớ đi tiểu, từ trong không gian lấy ra một gói lớn gia vị ướp thịt kho, cầm trong tay bước ra ngoài.
Vương Ngọc Liên nhìn gói gia vị trong tay nàng, có chút nghi hoặc hỏi: “Nha đầu An Nhiên, lúc trên núi ta đã nhìn thấy những thứ trên tay ngươi rồi, cái này dùng để làm gì? Làm dược liệu à?”
“Không phải dược liệu, là gia vị.” Cố An Nhiên vừa nói vừa cho gia vị thịt kho vào nồi.
Vương Ngọc Liên có chút kinh ngạc: “Có thể ăn được sao? “
Bà ấy chỉ vào hạt tiêu nói: “Nhưng những hạt nhỏ tròn tròn trên tay ngươi, lúc chăn gia súc trên núi ta đã tò mò nếm thử, rất tê dại, không phải là có độc sao?”
“Không có độc.” Cố An Nhiên bỏ thịt dê đã cắt nhỏ vào nồi.
Lần này nàng còn nấu hai nồi nội tạng dê, một nồi cho bốn người cùng ăn, một nồi nàng định tặng người khác.
Dù sao hôm nay vẫn có người giúp đỡ nàng.