Hơn nữa, những tên mã tặc còn lại có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, không có nhiều người tốt bụng như vậy.
Thôn dân Lý gia thôn và Cố gia thôn còn chưa kịp lên tiếng, mấy người ở Triệu gia thôn đã bắt đầu ồn ào: “Mẫu thân Hắc Oa, không phải chúng ta không giúp đỡ, nhưng mà đang lúc vội vàng chúng ta không thể giúp được!”
“Đúng vậy, lỡ như bọn mã tặc đuổi tới đây, tất cả chúng ta sẽ phải chịu chung số phận với Hắc Oa, bây giờ vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
“Nghe ta nói này, trước tiên chúng ta hãy đánh dấu lại chỗ này, phủ cỏ lên che Hắc Oa lại. Nếu sau này còn có thể quay về, sẽ đến lấy hài cốt của hắn ta.”
Những lời này chỉ là để an úi mẫu thân Hắc Oa.
Bọn họ một đường đi về phía nam, có thể sống sót hay không còn chưa biết, mà nếu thật sự định cư ở phía nam, ai sẽ trèo non lội suối hơn nghìn dặm để nhặt hài cốt của người khác?
Hơn nữa, hài cốt còn hay không cũng khó nói, trong khu rừng này có rất nhiều dã thú.
Mẫu thân Hắc Oa biết đây là không có ai sẵn lòng giúp đỡ gia đình bà.
Đôi mắt đυ.c ngầu của bà ấy giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào nhi tức: “Trượng phu ngươi chết rồi, ngươi lại không thương tâm chút nào sao?”
“Còn không mau tới đây giúp ta một tay? Chẳng lẽ ngươi muốn Hắc Oa phơi thây nơi hoang dã sao?”
Thê tử của Triệu Hắc Oa lúc này cũng có ánh mắt hung ác, không còn sợ bà bà này nữa.
“Hắn phơi thây ở nơi hoang dã thì có liên quan gì đến ta? Vừa rồi hắn còn muốn đẩy ta đi chịu chết mà.”
Lão phu nhân tức giận đến nghẹn ngào chỉ vào nàng ta: “Ngươi... Ngươi thật to gan.”
Thê tử Triệu Hắc Oa nghe vậy thì cười khẩy: “Thế nào, nương lại muốn Triệu Hắc Oa đánh con nữa à? Đáng tiếc! Hắn ta đã chết rồi! Ha ha ha ha ha!”
Nếu Triệu Hắc Oa có huynh đệ hoặc là thúc bá, thê tử hắn ta cũng không dám phách lối như vậy.
Đáng tiếc hắn ta lại không có, cho nên mẫu thân hắn ta bây giờ chỉ còn biết dựa vào nhi tức để sống sót.
Lão phu nhân vẫy tay với tôn nhi mười tuổi của mình: “Đại Bản, đến giúp tổ mẫu một tay, để phụ thân cháu thanh thản lên đường.”
Nghe vậy, Đại Bản lao vào vòng tay mẫu thân, sợ hãi nói: “Con không muốn, con không muốn.”
Một là thi thể quá đẫm máu, hài tử thực sự rất sợ hãi, hai là Triệu Hắc Oa này ngày thường uống rượu vào là chửi bới, không ít lần đánh Đại Bản.
Đại Bản hoàn toàn không thân thiết với phụ thân mình, thậm chí còn có chút oán hận!
Lão phu nhân liên tiếp bị nhi tức và tôn nhi từ chối, lúc này đã không thể kiềm chế được cảm xúc bị đè nén của mình.
Bà ấy oán hận nhìn về phía Cố An Nhiên: “Rõ ràng ngươi có bản lĩnh ngăn cản nhi tử ta, vì sao không ngăn cản, lại trơ mắt nhìn nó chết.”
Cố An Nhiên cười lạnh một tiếng, khoanh tay nói: “Ta xưa nay không ngăn cản người ta tìm đường chết.”
“Bởi vì người đã thích tìm đường chết, dù cho ngươi có cứu được hắn một lần, nhưng sẽ có lúc hắn lại dùng năng lực của mình để tự sát.”
Điềm Nha đưa ánh mắt ngây thơ nhìn mẫu thân Triệu Hắc Oa, cất giọng trẻ con nói: “Bà thật là kỳ lạ, hắn là nhi tử của bà thì bà tự quản lấy! Bắt người khác quản là không đúng.”
Nghe thấy lời Điềm Nha nói, mẫu thân Triệu Hắc Oa nhất thời không thể phản bác.