Chương 27: Tìm đường chết (2)

“Nếu không mặc cả với đám mã tặc, nữ nhân và hài tử đều sẽ chết, làm như vậy có khi còn cứu được hài tử.”

“Nhà nào không có hài tử chứ?”

Triệu Hắc Oa ngoài miệng nói năng rất đàng hoàng, nhưng trong lòng thực ra là ngại nữ nhân vướng tay vướng chân, nhiều chuyện không nói, đi còn chậm, có chuyện gì chỉ biết khóc lóc, còn lãng phí lương thực.

Đám nữ nhân ở Triệu gia thôn vẫn đang chửi rủa, nghe thấy những lời này của Triệu Hắc Oa thì đều im bặt.

Mặc dù các nàng không cam tâm bị ngươi ta vứt bỏ như giẻ rách, các nàng rất muốn sống nhưng lại càng muốn hài tử của mình được sống.

Thấy đám nữ nhân im lặng, Triệu Hắc Oa nói: “Nếu mọi người không phản đối, ta sẽ đi thương lượng với bọn mã tặc.”

Lý Kim Quang trừng mắt nhìn hắn ta, nói: “Ngươi chỉ có thể đại diện cho Triệu gia thôn của ngươi, Lý gia thôn chúng ta không tới phiên ngươi sắp xếp.”

Thôn trưởng Cố Gia thôn cũng nói: “Cố gia thôn chúng ta cũng không đến phiên ngươi sắp xếp!”

Hai vị thôn trưởng lặng lẽ bàn bạc, cùng lắm thì sẽ gom lại lương thực và một ít đồ quý giá còn sót lại, xem bọn chúng có thể khai ân, tha cho bọn họ một lần không.

Làm sao An Nhiên cô nương có thể chống lại đám mã tặc đông như vậy? Những chuyện này không thể để một mình nàng gánh vác được.

Triệu Hắc Oa vẻ mặt khinh thường: “Mạng đã không giữ được, còn cái gì mà khí khái nam tử hán, muốn gánh vác cái gì chứ?”

“Các ngươi không đồng ý thì không đồng ý. Ta sẽ tự mình đi tìm những người đó, nếu mà thương lượng được, cũng đừng trách Triệu Gia Thôn chúng ta mặc kệ các ngươi không lo.”

Nói xong, hắn ta cúi đầu khom lưng đi đến cầu tre, nhưng lại không dám đi qua cầu.

Bên đó đều là mã tặc, một mình hắn ta tới đó chính là dê vào miệng cọp.

Cách dòng suối rộng như vậy, bọn mã tặc không thể bắt hắn ta, lỡ như đàm phán không thành, hắn ta vẫn có thể bỏ chạy.

Cố An Nhiên lạnh lùng nhìn Triệu Hắc Oa, không hề ngăn cản hành vi tìm đường chết của hắn ta.

Ở một khía cạnh nào đó, hành vi đẩy nữ nhân ra để tránh tai họa của Triệu Hắc Oa không khác mấy so với hành vi của bọn mã tặc.

“Các vị ở bên kia, ta tới đây để thương lượng cùng các ngươi...”

“A!”

Triệu Hắc Oa hét lớn một tiếng, nhưng lời còn chưa nói hết, một mũi tên sắt từ phía đối diện đã đâm thẳng vào mặt xuyên qua đầu hắn ta.

Máu văn tung toé khắp nơi.

Hai mắt hắn ta trừng lớn, bên trong đầy vẻ kinh hoàng.

Giây tiếp theo, Triệu Hắc Oa ngã gục xuống đất, tắt thở.

“A!”

“Ô ô...”

Trong đoàn chạy nạn vang lên tiếng thét chói tai của phụ nhân và tiếng khóc thét của hài tử.

Tên cầm đầu đám mã tặc không chịu được ngoáy ngoáy lỗ tai, cao giọng nói: “Các ngươi chỉ có thể tuân lệnh làm việc, không có quyền thương lượng, nếu lại có người không biết điều thì chỉ có một con đường chết.”

“Nam nhân và lão nhân đều rời đi ngay. Nếu không rời đi, cũng chỉ có đường chết.” Tên mã tặc da đen lại nói thêm.

Lý Kim Quang thần sắc lẫm liệt, dường như đã hạ quyết tâm: “Cùng lắm là chúng ta liều mạng với bọn hắn. Bỏ nữ nhân và hài tử lại đây là việc chỉ có súc sinh mới làm.”

Đám nam nhân ở Cố gia thôn và Lý gia thôn đã nổi máu nóng, nhao nhao lấy ra dao liềm và nông cụ để chuẩn bị chiến đấu.

Còn có mấy người thợ săn lấy cung ra, nhắm vào đám mã tặc.