Cố An Nhiên có thể nhìn ra, Đại Bảo cùng Điềm Nha đều có chút sợ hãi.
Nàng hơi cúi xuống, mở rộng vòng tay về phía Đại Bảo và Điềm Nha bên kia suối, nở một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt.
“Đến đây với An Nhiên tỷ tỷ, đừng sợ, An Nhiên tỷ tỷ sẽ bảo vệ các ngươi.”
Lúc này, mấy tiểu tử trẻ tuổi của Triệu gia thôn, đôi chân vẫn đang run rẩy, tỏ ra không vui.
Tại sao nhẹ nhàng với bọn họ như vậy? Đối với mình thì lại đe doạ chứ?
Đại Bảo sợ bị Cố An Nhiên coi thường nên nhắm mắt lại, giữ vững tinh thần, chuẩn bị lên cầu.
Lúc này Điềm Nha lại mím môi, cố nén không khóc, dùng giọng khàn khàn nói: “An Nhiên tỷ tỷ, muội sợ!”
“Điềm Nha sợ.” Cô bé này khi còn nhỏ đã từng bị rơi xuống giếng.
Dù đã được cứu lên nhưng nỗi ám ảnh sợ nước đã khắc sâu vào tận xương cốt.
Cố An Nhiên hiếm khi dịu dàng, cầm lấy Phi Hổ Trảo cắm vào một tảng đá ở phía bên kia.
Sau khi kéo sợi dây thừng vài lần để xác định chắc chắn, nàng nói với Điềm Nha: “Nào, cầm lấy sợi dây này sẽ không sợ nữa.”
Sợi dây này ở vị trí thấp nên hài tử vài tuổi có thể nắm lấy, qua mấy chỗ kẽo kẹt có thể khiến chúng bớt sợ hãi, khó bị ngã hơn.
Có sợi dây thừng, Đại Bảo thận trọng đi tới cùng một đám hài tử, tay vẫn nắm chặt tay Điềm Nha.
Cô bé tuy sợ chết khϊếp, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố kiềm chế đi theo sau lưng ca ca.
Vừa đến phía đối diện, Đại Bảo và Điềm Nha đã nhào vào vòng tay của Cố An Nhiên, bộ dạng như mong được vỗ về.
Phần mềm mại nhất trong trái tim Cố An Nhiên dường như bị động vào.
Nàng xoa đầu Đại Bảo và Điềm Nha: “Được rồi, đến đây là an toàn rồi. Các ngươi đều là người dũng cảm nhất.”
“Đại Bảo, đệ đưa những tiểu bằng hữu này qua bên kia đi.” Nàng chỉ vào một nơi cách xa mặt nước để họ tới đó nghỉ ngơi.
Sau đó, nàng lại tháo Phi Hổ trảo ra, tìm một nơi thích hợp để người lớn có thể mượn lực rồi phóng tới.
Sau hai nén hương, toàn bộ người và xe đều tới được nơi an toàn.
Cây cầu tre gần như đã hư hỏng hoàn toàn, khi chiếc xe đẩy cuối cùng đi qua thì nó đã bị uốn cong không còn hình dáng ban đầu nữa.
Lý Kim Quang nhìn cây cầu tre gần như vô dụng nói: “Cây cầu này nên đẩy xuống nước đi thôi, nó có thể gãy bất cứ lúc nào, để ở chỗ này không phải là hại người sao?”
Nếu có người không biết mà đi lên, chẳng phải sẽ rơi xuống nước sao?
Khi mọi người đang cùng nhau đẩy cầu tre xuống nước thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Khoảng hơn chục nam nhân mặc áo ngắn, vác theo đại đao đi tới.
“Giữ cây cầu lại, ta có thể tha mạng cho các ngươi. Nếu không, chờ chúng ta qua đó được rồi, sẽ chặt tất cả các ngươi ra thành từng mảnh.”
Lý Kim Quang và những người trẻ tuổi trong thôn, nhìn đám người kia vác theo đại đạo liền biết đại sự không ổn rồi.
Đám người này e là mã tặc!
Bọn họ lập tức không dám động đậy, mặc dù có hai đến ba trăm người cùng nhau chạy nạn, nhưng bọn họ đều chỉ là nông dân, làm sao có thể chống lại những kẻ gϊếŧ người như ngoé này được? Nếu liều mạng với bọn họ, sẽ chỉ có nhiều người chết hơn mà thôi.
Cố An Nhiên cảm thấy trên người bọn mã tặc này có mùi tanh rất nồng, không chỉ có mùi máu người, mà giống như...
Hơn nữa, mắt bọn họ đều đỏ hoe.