Chương 23: Nơi này sắp bị ngập (2)

Mấy người phụ nhân ở Cố Gia Thôn lưỡng lự liếc nhìn túi nước vẫn còn đầy của Cố An Nhiên, bước tới, cảm thấy có chút xấu hổ.

“An Nhiên cô nương, ngươi có thể chia cho chúng ta một ít nước được không? Chúng ta có thể dùng đồ đổi với ngươi.”

Cố An Nhiên hào phóng khoát tay: “Các ngươi cứ lấy dùng đi, không cần đưa gì cho ta cả. Dù sao một thùng nước như vậy được, chúng ta cũng không thể dùng hết.”

Phụ nhân ở Cố gia thôn đều mang dáng vẻ cảm kich đi lấy nước.

Phụ nhân Lý Gia thôn cũng đến, Cố An Nhiên bảo họ cứ lấy nước như thường.

Sau khi ba túi nước của mình đã đầy, Cố An Nhiên nói: “Trong thùng đựng nước vẫn còn nửa thùng, còn có ai cần không?”

“Nếu không cần thì ta đổ hết đi đấy.”

Lúc này, những phụ nhân ở Triệu gia thôn mới lao tới, trút hết nửa thùng nước còn lại, chỉ để lại một ít bùn.

Cố An Nhiên cất thùng trữ nước vào không gian.

Chờ đợi một canh giờ, đám nam nhân vác tre trên vai, cầm dây leo trên tay trở về.

Họ biết làm cầu tre, nhưng mấy cây tre này quá ngắn, họ phải buộc hai hàng tre mới đủ dài.

Họ phân công làm việc rất rõ ràng, chẳng mấy chốc, hai chiếc bè tre rộng một mét đã được buộc lại với nhau.

Họ đặt hai chiếc bè tre đối đầu nhau, dùng rất nhiều dây leo để đan chúng lại.

Suy cho cùng, nếu không buộc chắc, giữa đường cầu tre bị gãy thì cũng chỉ có một con đường chết.

Lý Kim Quang vẫn cảm thấy không yên lòng nên đã tháo sợi dây gai buộc hành lý của nhà mình ra, dùng nó để gia cố khớp nối giữa cây cầu tre.

Cố An Nhiên nhìn những dây leo này, hơi nhíu mày.

Nhìn thấy vậy, tim Lý Kim Quang đập thình thịch.

Điều ông ấy sợ nhất bây giờ chính là Cố An Nhiên cau mày không nói, điều đó có nghĩa là nhất định có vấn đề gì rồi.

Lý Kim Quang cắn răng hỏi: “An Nhiên cô nương, cây cầu tre này có chỗ nào không ổn sao?”

“Không phải, ta chỉ lo lắng thôi, cây cầu tre để người đi thì không có gì vấn đề, nhưng nếu đẩy xe lên có thể sẽ không an toàn.”

Lý Kim Quang biết, chuyện này không thể qua loa được.

“Đi vào rừng chặt thêm ít dây leo đi.”

Sau khi sắp xếp mọi người xong, lúc ông ấy quay người lại, không biết Cố An Nhiên đã đi đâu rồi.

Một lúc sau, khi nàng quay lại, trên tay đã có một cuộn dây gai lớn.

Nàng lạnh lùng ném cuộn dây gai xuống đất: “Dây leo quá giòn, dùng cái này gia cố thêm đi.”

Lý Kim Quang cuối cùng lông mày cũng giãn ra, hét lớn một tiếng, gọi tất cả những người đang chặt dây leo tới.

Lại qua nửa canh giờ, trời đã tối hẳn, cầu tre cuối cùng cũng đã làm xong, nhưng làm sao để bắc nó sang phía đối diện lại là một vấn đề, dù sao cầu cũng dài năm sáu trượng, nếu không đặt đúng chỗ, sẽ rơi xuống nước và bị cuốn trôi mất..

Vậy thì mấy canh giờ vất vả hôm nay đều trở nên vô ích.

Cố An Nhiên quay lưng lại với đám người, lấy ra Phi Hổ Trảo.

Nàng bình tĩnh nói với Lý Kim Quang: “Ta qua bên kia dòng suối trước, sau đó các ngươi đưa cây cầu tre cho ta.”

Lý Kim Quang nhìn dòng suối rộng mấy trượng trước mặt, bối rối nhìn nàng: “Rộng như vậy, ngươi làm sao vượt qua được? Ngươi sẽ không giống vị đại hiệp kia, còn có thể biết bay đấy chứ?”

Cố An Nhiên chỉ lặng, không trả lời Lý Kim Quang, Phi Hổ Trảo nhắm vào một thân cây rậm rạp trên ngọn núi đối diện.