Có lẽ trong chiếc nhẫn đó chỉ có một số tạp vật vô dụng, không ăn được.
Cố An Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh, tự nhiên biết có người sau khi nghe nói đến nhẫn không gian đã nảy sinh tâm tư không nên có, cho nên nàng mới nói ra những lời này.
Quả nhiên, những người có ý đồ xấu trong giây lát đã mất hứng thú với “chiếc nhẫn” của nàng.
Cố An Nhiên cũng lười nói chuyện với người khác, đầu tiên phồng túi đựng nước thành thùng chứa nước, sau đó lấy thùng gỗ đi xuống chỗ thấp hơn, múc lấy dòng nước đυ.c đỏ ngầu bên dưới.
Vương Ngọc Liên ngăn nàng lại, nói: “Nha đầu An Nhiên, nước này không thể uống được, uống vào sẽ bị bệnh.”
Cố An Nhiên cười rạng rỡ nói: “Lão thái thái, nước Ngọc Húc chúng ta có biện pháp làm cho nước đυ.c thành nước sạch.”
Sau khi đổ đầy thùng chứa nước, nàng rắc một túi nhỏ bột tẩy trắng xuống rồi không để đó, không để ý nữa,
Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào nồi thịt dê hầm.
Đợi gần nửa canh giờ, nàng mở nắp nồi ra, nhìn thấy trong nồi nước súp thịt dê trong veo kêu sôi lên ùng ục.
Thịt dê đã được hầm nhừ, xương đã gần rã ra, chỉ cần dùng đũa chọc một cái liền sẽ tách được thịt ra.
Cố An Nhiên lấy ra bốn cái bát, mỗi cái đổ nửa bát canh, đặt hai miếng thịt dê lớn lên trên rồi đưa cho Đại Bảo, Điềm Nha và lão phu nhân.
Họ nhận lấy bát thịt dê, liên tục cúi đầu nuốt nước bọt.
Cố An Nhiên chỉ vào nước tương hoa hẹ nói: “Chấm thịt dê vào nước sốt này sẽ khử mùi tanh của thịt dê.”
Lão phu nhân không chịu được mùi thịt cừu, chấm vào tương hẹ theo hướng dẫn của An Nhiên, đầu tiên bà ấy húp một miếng canh thịt dê, sau đó cắn miếng thịt dê hầm mềm đến lóc xương.
Thơm quá!
Đại Bảo cũng noi gương lão phu nhân, ăn nước sốt hẹ.
Chỉ có Điềm Nha, không nhúng bất cứ thứ gì, cầm một khúc xương dê ăn với nước súp đậm đà, hung hăng mυ"ŧ tủy sống, sau đó xé một miếng thịt lớn từ trong xương.
Cô bé ăn một miệng đầy ắp, đôi má nhỏ căng phồng lên như một con chuột đồng nhỏ, thảo mãn nheo mắt lại
“Thịt ngon quá!” Cô bé vừa ăn vừa nói.
“Ực...” Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của đám người chạy nạn.
Cố An Nhiên nhìn một nồi thịt dê khác cũng sắp được hầm xong, nói: “Gia đình ta sẽ thu một ít rau muối, dưa chua, ớt khô và những nguyên liệu nấu ăn có thể bảo quản được lâu của mọi người, dùng thịt dê nấu chín đổi.”
Lần này người đầu tiên tới là thôn trưởng Lý Gia thôn, ông ta mang một bát rau muối đổi lấy thịt dê.
Cố An Nhiên cười nói: “ Ta dùng nguyên một bát thịt đổi với ngươi, nhưng ngươi có thể tạm thời để chỗ rau muối này trong lọ ở nhà ngươi, khi cần chúng ta tới lấy được không, vì chúng ta không có lọ để bảo quản rau muối.”
Thôn trưởng Lý Gia thôn nghe nói một bát rau muối không đáng tiền có thể đổi được một bát thịt dề, không cần suy nghĩ mà lập tức đồng ý.
“An Nhiên cô nương, chuyện này không vấn đề gì, rau muối cứ cất cất ở nhà chúng ta, lúc nào các người muốn ăn thì tới lấy.”
Thấy nàng hào phóng như vậy, lập tức có người làm theo, đổi dưa chua ớt khô lấy thịt dê.
Cố An Nhiên sợ lộn xộn, liền ghi lại nhà nào đổi thứ gì, đồi bao nhiêu rồi đưa cho lão phu nhân.
Vương Ngọc Liên có vẻ kiêu ngạo khác thường: “Nha đầu An Nhiên, ngươi yên tâm, trí nhớ ta rất tốt.”
Không lâu sau, một nồi thịt dê cũng đã đổi xong.