Nhóm nam nhân đi săn đã quay về, tốp ba tốp năm đều không khác gì nhau, người bình thường không kiếm được bao nhiêu, chỉ có mấy người thợ săn già có trên tay một ít gà lôi và thỏ rừng.
Nhìn thấy Cố An Nhiên vác một con dê đen đi tới, tất cả đều cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Vương Ngọc Liên nhìn con dê trên vai Cố An Nhiên, sửng sốt hồi lâu, một lúc lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Cố An Nhiên chỉ cười cười, khéo léo lột sạch da dê.
Sau đó, nàng nhìn bộ quần áo bẩn thỉu chắp vá của Đại Bảo và Điềm Nha, lớn tiếng nói: “Nửa mảnh vải, đổi lấy một cái đùi dê. Có ai muốn đổi không?”
Mấy người lúc trước còn có vẻ ghen tị, lúc này vội vàng lục lọi hành lý của mình xem có mảnh vải nào không.
Thời thế bây giờ, ai còn quan tâm đến việc mặc cái gì nữa, có thịt để ăn đã là cuộc sống thần tiên rồi, huống hồ vải còn rất nặng.
Một nam tử Triệu gia thôn thực sự tìm được nửa cuộn vải đay, cười tít cả mắt, chuẩn bị đem đi đổi đùi dê.
Nhưng lại bị thê tử hắn ta ngăn lại: “Ngươi làm cái gì vậy? Tấm vải này là để ta may quần áo.”
Nam tử trợn mắt, chỉ vào đống hành lý cồng kềnh trên xe đầy nói: “Ngươi còn may quần áo nữa à, ngươi nhìn xem ngươi có bao nhiêu quần áo rồi?”
“Mà vải vóc này rất nặng, ngươi không phải đẩy xe nên có thể đứng nói chuyện không đau lưng phải không?”
“Nếu ngươi đồng ý sau này ngươi qua đẩy xe, ta sẽ không đem vải vóc của ngươi đi đổi đùi dê đâu.”
Phụ nhân kia mặt đỏ tới mang tai cúi đầu xuống, lẩm bẩm giải thích: “Ta chưa từng làm việc nặng, không thể đẩy được.”
Nam tử tức giận hất tay nàng ta ra, mang nửa cuộn vải đay đến cho Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên hào phóng đưa đùi dê phía trên, cắt phần nhiều hơn đưa cho nam nhân kia.
Nàng nhét nửa cuộn vải đay vào tay Vương Ngọc Liên, nói: “Lão thái thái, ta thấy ba người không có nhiều quần áo mùa thu. Bà cứ dùng nửa cuộn vải này để may quần áo mùa thu cho Đại Bảo Điềm Nha và cho bà nữa.”
Vương Ngọc Liên nói: “Ta đã già rồi, không quan tâm đến quần áo, ta sẽ may cho ngươi một bộ.”
Cố An Nhiên liên tục từ chối: “Lão thái thái, trong túi hành lý của ta có rất nhiều quần áo.”
Trong không gian của nàng có rất nhiều quần áo của người già và trẻ em, đổi nửa cuộn vải này, chủ yếu là đề lão phu nhân an tâm.
Láo phu nhân luôn cảm thấy bản thân vô dụng, tìm cho bà ấy một công việc để làm, bà ấy sẽ không nghĩ như vậy nữa.
“Đúng rồi, bữa tối hôm nay chúng ta ăn thịt dê sốt hẹ nhé?”
Vương Ngọc Liên chưa bao giờ được ăn thịt dê, đương nhiên cũng không biết ăn thịt dê như thế nào.
Nhưng mà lão phu nhân tin tưởng Cố An Nhiên vô điều kiện: “Nha đầu An Nhiên, ngươi nói ăn cái gì chúng ta sẽ ăn cái đó.”
Nàng múc một ít nước còn lại trong thùng, cắt xuống một cái đùi dê khác và một ít thịt sườn, rửa sạch cắt thành từng miếng rồi cho vào nồi nấu.
Lại lấy một cái nồi khác ra, lại nấu thêm một nồi thịt dê đầy.
Cuối cùng, đập nát hoa hẹ, gừng và táo cắt nhỏ rồi cho vào chậu để dùng sau.
Nhìn nước trong thùng không còn nhiều, Cố An Nhiên nghĩ ra một cách.
Lấy cớ đi tiểu, nàng lấy từ trong không gia ra một cái ống nước, một túi đựng nước đơn giản, bột tẩy và phèn chua.