Như thể nhìn thấy một vị cứu tinh, nàng một tay ôm Điềm Nha, một tay quơ cây rìu đầu phượng trước mặt hài tử.
Cố gắng nở một nụ cười hiền hoà, nàng dịu dàng nói: “Đừng sợ, Điềm Nha, tỷ tỷ có rìu, có thể bảo vệ muội.”
Điềm Nha sửng sốt một lúc, nhìn vết máu đen trên cây rìu đầu phượng, đôi mắt to chớp chớp mấy lần.
Cố An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, dỗ hài tử cũng không khó lắm!
“Oa oa! “
Điềm Nha phản ứng hơi chậm, lúc này mới định thần lại, cô bé bị lưỡi rìu lớn doạ có sợ hãi khóc rống lên.
Cố An Nhiên đang thầm đắc ý, lập tức bị vả vào mặt, cả người ỉu xìu, hai vai rũ xuống.
Vương Ngọc Liên cúi đầu buồn cười, hồi lâu mới ôm Điềm Nha vào lòng an ủi.
“Điềm Nha, đừng khóc. Cháu khóc, chẳng phải sói sẽ biết cháu ở đây sao?”
Điềm Nha đang khóc, vừa nghe thấy sói đuổi theo tiếng khóc sẽ tìm được mình thì lập tức ngưng khóc, chỉ thút thít một hồi rồi im lặng.
Vương Ngọc Liên nhìn Cố An Nhiên đang có vẻ xấu hổ, nụ cười trong mắt không hề giảm bớt, nhưng bà ấy cố gắng nhịn cười đến mức các cơ trên mặt đều run lên.
“An Nhiên, ngươi còn trẻ, trước đây chưa từng dỗ hài tử, người làm như vậy là tốt rồi.”
Cố An Nhiên nhàn nhạt liếc nhìn Vương Ngọc Liên: “Lão thái thái, ngươi không cần an ủi ta. Còn nữa, muốn cười thì cứ cười, đừng cố nín nữa.”
Vương Ngọc Liên nghe được lời này, sắc mặt không thể kiềm chế được nữa, phì cười, bả vai run rẩy kịch liệt.
Nhưng bà ấy vẫn cố gắng giữ ý, không cười thành tiếng.
Bà ấy cảm thấy nhất định phải tôn trọng Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên giả vờ như không nhìn thấy nụ cười của lão phu nhân, cầm hai cây rìu rời khỏi lều.
Vương Ngọc Liên tưởng Cố An Nhiên nổi giận nên lập tức nín cười đuổi theo nàng ra ngoài: “Nha đầu An Nhiên, ngươi ra ngoài này làm gì vậy?”
“Gác đêm.” Cố An Nhiên bình tĩnh nói.
Vương Ngọc Liên không trở về mà vẫn đi theo phía sau nàng.
Cố An Nhiên cảm thấy kỳ quái quay lại nhìn lão phu nhân, phát hiện trong mắt bà ấy đầy áy náy, đầu hơi cúi xuống như một hài tử đã làm sai chuyện gì đó.
Nàng xua tay nói: “Lão thái thái, bà về ngủ đi, ta không đến nỗi vì một chuyện nhỏ như hạt vừng vậy mà nổi giận đâu.”
“Trên núi có thú dữ, không gác đêm sẽ không an toàn.” Nàng nở một nụ cười, kiên nhẫn giải thích.
Lão phu nhân xác định nàng không tức giận thì mới quay về lều.
Ngày hôm sau.
Bầu trời đã quang đãng, cỏ cây đã được mưa rửa sạch, vì mưa lớn nên cây cỏ trên núi sau một đợt hạn hán kéo dài đã trở nên tràn đầy sức sống.
Nhưng dòng suối hôm qua đã sắp khô cạn, bây giờ mực nước lại dâng cao, khiến người ta không thể đi qua được, mà muốn trèo qua một ngọn núi khác, con suối trước mặt là con đường duy nhất để đi.
Thôn trưởng Lý gia thôn dẫn đầu, cùng mấy người thợ săn thương lượng, lại cùng các thôn trưởng thảo luận, bọn họ quyết định ở lại chỗ này nghỉ ngơi một hai ngày, chờ nước lũ rút đi, mới tiếp tục lên đường.
Vì không chuyển đi nơi nào nên mỗi gia đình đều cảm thấy không thể lãng phí lương thực vô ích nên lại vào rừng hái một ít rau quả dại về dự trữ.
Cố An Nhiên ngáp một cái thật dài, nhìn đoàn người đang chuẩn bị vào rừng, nhỏ giọng nhắc nhở: “ Ở phía Tây Nam đêm qua có sói tru đấy.”
Nói xong, đám người chạy nạn đang nhìn nhau bối rối, Cố An Nhiên đã chui vào trong lều vải ngủ bù.