Chương 4
Hắn không phải ở trong phòng của mình, cũng không phải ở bất cứ căn phòng mà hắn cảm thấy quen thuộc, dưới thân hắn đè nặng một cô gái, cô gái kia rõ ràng là người mà hắn quen biết đã nhiều năm, hắn thề, mặc dù trước đi mơ màng chìm vào giấc ngủ còn nhớ đến tên của cô, nhưng hắn chưa bao giờ có thể nghĩ đến việc hắn cùng cô gái này tiếp xúc thân mật như vậy, bởi hắn là Mục Dục Vũ.
Ngẫu nhiên nhớ tới một chút chuyện cũ, mặc dù đôi khi cũng day dứt, nhưng đây tuyệt đối là những biểu hiện tuyệt hạn nhất mà hắn có thể có, người đàn ông tên Mục Dục Vũ này bất kể như thế nào, cũng sẽ không cho phép mình cùng cô gái như Nghê Xuân Yến dây dưa không rõ.
Ai có thể đến nói cho hắn chuyện này là thế nào? Đã xảy ra cái gì? Cô ấy vì sao ở trong này?
Khi Mục Dục Vũ sững sờ, cô gái kia nhanh tay liều mạng chọc chọc bên hông của hắn, dưới eo vừa đau vừa ngột, Mục Dục Vũ không khỏi buông tay lỏng . Cô gái đẩy hắn ra, tay không ngừng chọc, nằm xuống cọ vào cổ hắn vội vàng nói: “Ông xã chết tiệt, cho dù em không đúng, không nên thừa dịp anh còn chưa tỉnh ngủ mà chạm vào anh, anh cũng không thể đè mạnh em như vậy nha. Con mẹ nó không đau sao được , còn dám như vậy, bà đây chọc gãy thắt lưng anh!”
Mục Dục Vũ sống ba mươi năm, lần đầu trợn mắt há hốc mồm, hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thịt nơi thắt lưng bị Nghê Xuân Yến nhu nhu chọc chọc, đây là nhược điểm hắn không muốn người khác biết, ai cũng sẽ không nghĩ đến, bình thường lạnh lùng vô tình, Mục Dục Vũ thủ đoạn lợi hại, lại sợ bị người khác chọc thắt lưng, bởi vì hắn sợ nhột.
Nhưng Nghê Xuân Yến làm sao có thể biết chuyện này? Hơn nữa cô ta vừa gọi mình là cái gì? Ông xã?
Ông xã? Mục Dục Vũ không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên hoảng hốt.
“Đừng có trưng cái vẻ mặt ngốc nghếch kia nha, sáng tinh mơ muốn em nói những đều buồn nôn gì em cũng nói, anh nha, anh còn muốn cái gì nào.” Nghê Xuân Yến bay nhanh xuống giường, vừa mang đôi dép cạnh giường vừa nói: “Ngoan nào, áo sơmi ủi thẳng tốt lắm rồi, caravat cũng để sẵn cho anh rồi, không được ngại cái caravat kia khó coi nha, mẹ nó tiền không phải là rẻ, cái caravat kia bà đây phải bán mười mấy bát cháo lòng mới kiểm đủ đó. Được rồi em biết em chẳng có chút xíu thẩm mỹ nào, đều là em sai được không? Nhưng mà anh mang một lần thôi mà? Đi uống rượu mừng cũng nên giữ mặt mũi cho mình mà không phải sao. Được rồi, được rồi ông xã nhà em đẹp trai lắm, mặc cái gì cũng đẹp, có cái từ gọi là gì nhỉ, hình dung người mà vừa đến liền làm bừng sáng cả căn phòng?”
Mục Dục Vũ phát hiện bản thân mình tiếp lời kì lạ, giống như loại chuyện hiển nhiên này đã vô số lần xảy ra: “Bồng tất sanh huy.*”
*Câu này mình để nguyên văn, “bồng tất” có nghĩa là cỏ tranh lợp mái, “sinh huy” là phát ra ánh sáng. Dịch thẳng ra là có nghĩa là vẻ vang cho kẻ hèn này, cũng có thể hiểu là câu : “Rồng đến nhà tôm” vậy
“Đúng rồi, chính là bồng cái gì sinh huy.” Cô gái cao hứng nở nụ cười, chưa phản ứng gì cô liền nhướng chân hôn một cái thật kêu trên mặt hắn, Mục Dục Vũ còn chưa kịp đẩy cô ra, cô đã nhanh chóng xoay người, vừa lục tung vừa dẻo miệng nói: “Ông xã em quả nhiên lợi hại nhất , ai u chuyện gì anh cũng giỏi cũng biết, đúng rồi tất chân của em để đi đâu vậy, anh có nhớ hay không em vừa mới mua một cái hộp đựng vớ mà…”
Mục Dục Vũ nhìn chằm chằm cô gái đưa lưng về phía mình và cái mông cong xuống, nhìn cô luống cuống tay chân vùi đầu mở tủ quần áo vừa sắp xếp vừa bới tung, sau đó đột nhiên quay đầu, hướng hắn giơ lên cánh tay trắng nõn, giọng ồn ào nói: “Ông xã anh xem, khi chúng ta kết hôn anh mua váy ngủ cho em, thì ra vẫn còn ở đây nha, em còn tưởng rằng đã đánh mất đâu rồi, ai u nhưng mà lòng em đau lắm, nó hỏng rồi.”
Nháy mắt cô cầm trên tay cái váy ngủ hai dây in hoa đỏ tục tằng, chỉ một cái liếc mắt cũng đoán được chiếc váy này được làm bằng loại vải tơ rẻ tiền, ngay cả tơ tằm cũng không phải, ngoại trừ chiếc váy này quá mức hở hang thì chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng mà cô gái này vẻ mặt sắc mặt vui mừng, thậm chí hai má còn từ từ đỏ lên, cười hì hì nói: “Đáng ghét, vừa thấy đến cái này khiến cho em nhớ lại anh hư hỏng đến nhường nào.”
Những lời này đang ám chỉ không phải đơn giản chỉ là mờ ám, trong lúc đó nó có lẽ thích hợp cho một đôi vợ chồng hoặc đôi tình nhân yêu đương thắm thiết, nhưng Mục Dục Vũ dùng trí nhớ xem xét lại toàn bộ bản thân mình, lại xác định chuyện này nằm ngoài hành vi của bản thân, hắn đối với ký ức một năm trôi qua cũng còn nhớ rõ, trí nhớ không có sai sót, trí nhớ hiển thị, hắn chưa bao giờ tặng cô gái nào bộ váy ngủ tục tằng đến như vậy.
Hắn không có khả năng cùng Nghê Xuân Yến có liên quan, hắn càng không có khả năng ở trong một căn phòng xa lạ như vậy, ngồi trên giường xa lạ như vậy.
Mục Dục Vũ đột nhiên đã nghĩ thông , hắn nhất định là đang nằm mơ.
Chỉ có nằm mơ, mới có thể cùng sự thật tương phản,không lâu trước đó hắn không phải gặp lại Nghê Xuân Yến sao, vì thế, hắn liền mơ một giấc mơ có Nghê Xuân Yến xuất hiện.
Nhưng giấc mơ này không khỏi có điểm quá mức chân thật, bởi vì trên tay khi chạm vào những đồ vật đều cảm giác được từng những cảm xúc tương ứng: đưa tay trên mặt giường, mang theo cảm giác cưng cứng và là một loại bông vải bình thường; cái chăn ở trên đùi, còn có thể nhận thấy được nó cùng làn da ma sát xôm xốp; gối đầu dựa vào, phát ra tiếng sàn sạt, có thể đoán được bên trong có cái gì; mở cánh cửa lớn tủ quần áo có thể ngửi được mùi hương lan tỏa trong căn phòng; trên bậu cửa sổ có một loạt những bình thủy tinh đựng sữa đã qua sử dụng được chế thành vật trang trí đựng những cây nhỏ, xanh xanh , mỗi một phiến lá cây óng ánh phản chiếu tia nắng mặt trời, đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tương tự còn có thể thấy, thắt lưng Nghê Xuân Yến nổi bật cả dáng người, lúc này cô chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ, mái tóc thật dài khi cúi xuống buông thẳng đến thắt lưng, sợi tóc bồng bềnh, Mục Dục Vũ không hiểu sao vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào, nắm trên từng kẽ tay, mềm mại mát lạnh.
Chưa bao giờ một giấc mơ có thể chân thật đến như hiện thực vậy, Mục Dục Vũ nhắm mắt lại, dùng sức nhéo cánh tay mình một chút, hắn thét lớn một tiếng chợt mở mắt ra.
Rất đau.
Thật rất đau.
Đây là giấc mơ sao? Làm sao có thể có giấc mơ mang lại cảm giác chân thực đến như vậy?
Trái tim Mục Dục Vũ trái co rút lại, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, hắn có chút hốt hoảng, đây là giấc mơ hay không phải là giấc mơ, hai loại khả năng ở hắn trong đầu hắn đan xen không rõ, khiến hắn phiền chán bất an, nếu là khả năng trước, hắn còn có thể lừa mình dối người, nhưng nếu là khả năng thì làm sao? Nếu tất cả chuyện này là chân thật , hắn đang bị đưa vào thế giới mà mình không biết, hắn trở thành một Mục Dục Vũ khác mà bản thân hắn cũng không nhận ra?
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Không, tuyệt đối không có khả năng sau, hắn là rõ ràng người đang sống, không phải tình tiết hoang đường của nhân vật chính trong tiểu thuyết. Hắn là Mục Dục Vũ, hắn có một công ty lớn cần hắn chịu trách nhiệm, cuộc sống của hắn từ đây cho đến hai mươi năm sau đã được lên một kế hoạch vững chắc và tươi sáng, thân phận của hắn chính là hô phong hoán vũ thành phố N, là ngài Mục một tay che trời, hắn vì đạt được thân phận đã trả giá quá nhiều, nỗ lực tinh thần, ngoại trừ là ngài Mục , cho tới bây giờ hắn vẫn chưa chuẩn bị, cũng không tính sẽ biến thành một người khác.
Cho nên, hắn không thể đứng ở nơi quỷ quái này, hắn không thể tiếp tục ở cùng cô gái như ma quỷ này.
“Ông xã, ai, anh đi đâu vậy, ông xã, ông xã…”
Mục Dục Vũ mắt điếc tai ngơ, có chút vội vã bật ra khỏi cửa phòng, đây là một ngôi nhà không lớn lắm, đồ nội thất cũ kĩ, trang trí kiểu cũ, góc tường còn có một cái đèn đỏ chiếu sáng bàn thờ, hóa ra ở lối vào còn có chắn một tủ kính, tủ kính quê mùa kia khắc hình cây gậy trúc, mặt trên còn có “Trúc báo bình an “bốn chữ to, chỉ căn phòng bình dân đều toát lên hơi thở của thập kỉ những năm tám mươi chín mươi .
Mục Dục Vũ lại xác định, căn nhà như vậy, tuyệt đối chưa từng tồn tại qua trong trí nhớ của hắn.
Sau đó, cô gái vội vã đuổi theo phía sau vội túm trụ hắn cánh tay hỏi: “Ông xã, anh đi đâu vậy, sáng sớm tính tình anh lại phát ra? Em làm sai cái gì ? Hả, vừa mới chọc anh khi nãy anh không vui sao? Được được được, là cái sai của em, cho nên em nhận lỗi với anh được không? Ngoan, nhanh súc miệng rửa mặt đi, buổi sáng em nấu cho anh món cháo tảo biển anh thích đó, còn có bánh bao và súp mà anh thích ở góc đường. Được rồi, đừng nổi nóng, đi, trở về trở về, anh nhìn xem anh, cũng chưa mang giày mà chạy ra đây nha.”
Mục Dục Vũ một tay đẩy cô ra, đang muốn mở cửa, thì bỗng nhiên cửa từ bên ngoài được đẩy vào, một người trẻ tuổi gương mặt xinh xắn mang theo một biểu tình ngây ngô, thằng nhóc đang lôi kéo một bé trai dễ thương, đứa nhỏ kia trên mặt cũng mang theo biểu tình nghiêm túc không hợp với tuổi, hai người làm nổi bật cho nhau đang từ phía ngoài bước vào.
Nhìn thấy bọn họ, người trẻ tuổi lập tức vui vẻ, mặt mày hớn hở tươi cười, lớn tiếng nói: “Chị, anh Vũ , xem, em đi mua quán canh bao nha, Tiểu Siêu chính mình tự đi mua nha, tiền lẻ cũng có tìm trở về nha.”
“Oa, Tiểu Siêu chúng ta lợi hại như vậy sao” Nghê Xuân Yến ở một bên dùng giọng nói khoa trương nói, “Tuyệt quá, giữa trưa chị thưởng cho em một cái chân gà lớn.”
“Mẹ mẹ đừng nghe cậu thổi phồng, đó là con dẫn cậu đi mua bánh bao, con giúp cậu tính tìm quán, không muốn con đi theo, cậu còn dễ bị người ta lừa như vậy…”Đứa nhỏ nói phần đầu, ngẩng đầu liếc người trẻ tuổi không chút khách khí nói.
“Phi Phỉ.” Nghê Xuân Yến không đồng ý thấp giọng gọi nó một câu.
Đứa bé trai chu miệng lên, nhìn về phía Mục Dục Vũ bên này, bỏ tay người trẻ tuổi ra, mở lớn cánh tay đối hắn nũng nịu nói: “Ba ba, ôm.”
Mục Dục Vũ còn chưa phản ứng lại , đứa bé trai đã muốn đã chạy tới ôm đùi của hắn.
Mục Dục Vũ nháy mắt trong vài giây đầu óc trống rỗng.
Hắn đã làm những chuyện không có đạo đức, hắn chưa bao giờ là người tốt gì đó, nhưng hắn lại kiềm chế, cũng không ra một cước đá văng một đứa nhỏ , đẩy ngã một cô gái, lại một quyền đánh mấy người đang chắn trước mặt hắn ra, sau đó tông cửa xông ra.
Nhưng con mẹ nó đứa nhỏ này gọi hắn là ba.
Mục Dục Vũ sống ba mươi năm, từng có không ít xưng hô, lúc ban đầu hắn là người có biệt danh quye đòi nợ, sao chổi, sau lại có người truy đuổi hắn mắng hắn vương bát dê con, thằng nhóc con, lại sau mọi người xưng hô hắn là ngài Mục , Mục tổng, sau lưng mắng hắn là Mục Diêm Vương, Mục tay chơi, ma cà rồng, sớm muộn gì đoản mệnh tổn thọ. Nhưng trong tất cả những xưng hô đó, lại thiếu cái từ ba ba khiến hắn bị sốc này.
Hắn không phải không nghĩ tới bản thân mình rồi cũng sẽ có con, nhưng Diệp Chỉ Lan không xứng là mẹ đứa nhỏ, tình nhân hắn từng nuôi cũng không xứng, này hoặc thật hoặc giả từng có những đêm hắn nghĩ về những người phụ nữ sinh ra con hắn.
Hắn đều cảm thấy nên có người phụ nữ đặc biệt khác đến vì hắn sinh đứa nhỏ, nhưng này người này cụ thể là ai, hắn không nghĩ tới, đứa nhỏ như thế nào, hắn cũng chẳng thể hình dung được.
Đột nhiên trong lúc đó, có một đứa bé trai thẳng tắp chạy thẳng lại đây, ôm lấy đùi hắn gọi hắn là ba.
Mục Dục Vũ có chút dại ra chậm rãi đánh giá ba khuôn mặt xung quanh hắn: Nghê Xuân Yến tươi cười mang theo những ngọt ngào và yêu chiều, Tiểu Bạch ngố trên mặt mang theo ý dào dạt tự đắc , đứa nhỏ mang theo sự tủi thân làm nũng, nơi này mỗi người mỗi tình cảm đều thực chân thành tha thiết, chân thành tha thiết không chê vào đâu được.
Mục Dục Vũ đã từng tiếp xúc với nhiều người, có thể dễ dàng phán đoán những người này có giấu diếm hắn điều gì hay không. Bọn họ chân thật như thế, cảm xúc bọn họ chân thật như thế, hoàn cảnh chân thật như thế, nói vậy mở ra cánh cửa, bên ngoài thế giới cũng chân thật vậy sao.
Nhưng mà đây không phải là cái thế giới mà hắn biết rõ kia.
Phát sinh hỗn loạn , nhất định có người nào đã khiến những chuyện rắc rối này xảy ra, nhưng rút cuộc vì sao lại như vậy, hắn cũng không biết.
Mục Dục Vũ đầu đột nhiên phát sinh đau đớn kịch liệt, hắn cảm thấy trái tim dường như không thể thở nổi , không thể không há to miệng hô hấp, hắn nghe thấy ba người bên cạnh lo lắng kêu la từng tiếng, Tiểu Bạch ngố thậm chí khóc nấc lên, âm thanh chói tai khiến mọi thứ xung quanh bị bóp méo, toàn bộ không gian đều bị bóp méo.
Hắn hô to một tiếng, bị một lực mạnh mẽ không thể nhìn thấy đẩy mạnh đi ra ngoài.
Dường như có cánh cửa loảng xoảng rơi xuống, gắt gao đóng lại.