"Phì Phì, em không sao chứ?"Nghĩ đến lần đầu tiên, khi nhìn thấy Phì Phì, Phì Phì trong bộ dạng suy yếu, Tô Ngữ không khỏi có chút lo lắng.
"Không sao, chỉ là hiện tại không thể mở ra không gian mà thôi, đợi em khôi phục một chút, thì chị mới có thể tiến vào không gian."Phì Phì trầm mặc một hồi rồi mới nói.
Tô Ngữ nghe thấy âm thanh của Phì Phì vẫn bình thường, nên mới yên tâm một chút.
Tô Ngữ muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên cảm giác sau lưng có ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cơ thể cứng đờ vài giây, Tô Ngữ mới từ từ xoay người lại.
Sau khi nhìn thấy con vật trước mắt, đồng tử của Tô Ngữ co rút cực nhanh.
Ở lối ra của thung lũng, không biết xuất hiện một con hổ khi nào.
Đây rõ ràng là một con hổ trưởng thành với chiều dài cơ thể khoảng hai mét, nó nằm mặt đất một cách nhàn nhã, khi Tô Ngữ nhìn sang, nó phát ra một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng.
Tô Ngữ lúc này vô cùng bất an, nếu là ở kiếp trước, đừng nói là một con hổ này, cho dù là bốn năm con, cô cũng không sợ.
Nhưng không phải là bây giờ, thân thể này của cô mới 15 tuổi, vóc người còn chưa phát triển, chỉ là một cô gái nhỏ hết sức bình thường, chống lại một con hổ, cô có thể ngủm củ tỏi chỉ trong vài giây đó.
Chỉ nhìn chằm chằm con hổ một phút đồng hồ thôi, Tô Ngữ đã cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm, quần áo làm bằng vải lanh dính sát vào lưng, khiến cô vô cùng khó chịu.
Nhưng Tô Ngữ cảm thấy kỳ quái, con hổ này chui từ đâu ra?
Chỉ có một con đường vào thung lũng, khương kỳ vừa đi, chẳng lẽ không nhìn thấy con hổ này, hay là anh ta.......
Không, cho dù Khương Kỳ không thích cô, anh cũng không đến mức để con hổ ăn thịt cô.
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, con ngươi Tô Ngữ đột nhiên mở to.
Ngay lúc đó, từ khóe mắt cô, cô thoáng thấy một con hổ khác.
Đây là một con hổ con, nó vừa trèo lên khỏi bờ sông, cả người ướt sũng, bước chậm tới chỗ con hổ đang nằm.
Mắt nhìn theo con hổ nhỏ, lúc này Tô Ngữ mới để ý thấy, con hổ to người cũng đang ướt.
Tô Ngữ còn chưa kịp phản ứng, thì một con hổ khác bò ra khỏi sông, con hổ này còn to hơn con hổ vừa rồi, chông nó giống như một con hổ đực
Tô Ngữ không nói lên lời, nhìn lên trời, chỉ là tò mò một tý mới đi ra ngoài săn bắn, chỉ trong một chuyến du ngoạn, thì gặp được cả nhà hổ, cô có cái số may mắn gì đây?.
Nếu ở thời cổ đại có một tờ vé số, nếu có thể sống sót mà đi ra, cô nhất định phải đi mua vé số mới được!!!
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung, cả gia đình hổ tụ tập lại với nhau, con hổ nhỏ nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ.
Nó mới phát hiện ra chỗ này ngày hôm qua, còn chưa chơi đủ đâu, hôm nay lại bị người khác xâm phạm?
Đây là con gì, sao đứng bằng hai chân vậy? Gầy như thế, còn không nhiều thịt bằng chim trĩ, nhìn đã thấy không ngon rồi.
"Ngao ô."Tiểu hổ kêu to, ánh mắt nhìn Tô Ngữ, đầu cọ cọ hổ cái, như thể đang nói điều gì đó.
Tô Ngữ căng thẳng nhìn một hồi, tiểu hổ này đang bảo mẹ nó ăn thịt cô đúng không?
Chắc do cô suy nghĩ quá nhiều, con hổ cái cũng không thèm nhìn cô, nằm trên mặt đất lười biếng phơi nắng.
"Cô sao vậy? Cô cứ như vậy không nói chuyện, liền ném bổn miêu sang một bên? Dù sao thì, bổn miêu cũng cứu cô hai lần lận đó, cô......"
Tiếng nghiến răng nghiến lợi của Phì Phì vang lên trong đầu cô, dọa cả người Tô Ngữ run lên, vội vàng ở trong đầu nói "chị gặp ba con hổ."
"Meo meo?"Phì Phì ngừng phàn nàn, đột nhiên phát ra hai tiếng meo meo.
"trước mặt chị chưa đến trăm mét, có ba con hổ, hai lớn một nhỏ, có lẽ là một gia đình" Tô Ngữ bất lực nói.
"Có thể gϊếŧ được mà, một người có thể tay không gϊếŧ quái thú biến dị, chỉ có ba con hổ thôi, làm gì mà căng?" Giọng nói của Phì Phì chứa đầy sự khinh bỉ, không thèm che dấu.
"Chị chết ngắc rồi mà, đây là thân thể của một cô thôn nữ, em quên rồi sao?"Tô Ngữ cứng họng, con mèo kiêu ngạo này, vừa mới nói cứu cô hai lần, nhưng lại quên mất cô tái sinh trên một thân thể khác.
"Meo meo~ eo em xin lỗi, em quên mất" Phì Phì không biết xấu hổ nói.
Tô Ngữ cạn lời, di chuyển sự chú ý sang 3 con hổ.
3 con hổ đang ngủ, con hổ nhỏ nằm trên hai con hổ lớn, vừa ngủ vừa chảy nước dãi.
Như vậy, có phải là cô được bỏ qua rồi hay không?
Tô Ngữ trong lòng rơi lệ, ba vị à, mấy vị có thể xê dịch sang chỗ khác nằm được không, để cô còn ra ngoài với chứ.
Lối vào thung lũng không lớn, hai con hổ lớn ngồi chổm hổm ở đó, gần như chắn hết lối đi rồi còn đâu.
Tô Ngữ nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn dòng sông, cảm thấy vô cùng hối hận, cô không biết bơi.
Nhưng ngay cả khi cô biết bơi, cô nhảy vào sông nói không chừng, sẽ đánh thức 3 con hổ đang ngủ này, sau đó lại ngủm là cái chắc.
Khẽ thở dài, Tô Ngữ ôm đùi, nhìn vào 3 con hổ đang ngủ, cô mong sao, chúng nó tỉnh lại thì nhanh luợn đi, để cô còn hít thở không khí một tý.
"Meo, cô còn sống không?"
"Chưa chết" Tô Ngữ yếu ớt nói.
"Ba con hổ kia đâu?"Phì Phì cười nói.
"Ngủ rồi."
"Meo?...... Meo......" Phì Phì nhất thời cũng không biết nói sao, vì vậy kêu meo meo hai tiếng, cố gắng che giấu sự xấu hổ, nhưng sau đó lại nói "thế sao không đi?"
Tô Ngữ thật muốn cho con mèo này một ánh mắt xem thường, nếu có thể đi, thì cô cũng đã sớm lượn rồi, Tuyệt đối không do dự, so với tốc độ của con mèo nào đấy, khẳng định là nhanh hơn.
"Chúng nó chặn mất lối ra rồi, ba mặt còn lại là núi bao quanh, chỉ có một con sông."Tô Ngữ vẫn là trả lời, sau khi phun trào trong lòng một lúc.
"Meo ~ ha ha ha, em đã bảo chị học bơi rồi mà, giờ thì hay rồi, con vịt bờ*."Phì Phì đột nhiên cười ha hả.
*Ý chỉ vịt mà không biết bơi.
Tô Ngữ không nói lên lời, ý gì đây? Con mèo này trả đáng tin cậy gì cả.
"Con hổ nhỏ đó bao nhiêu tuổi?" Sau một hồi im lặng, Phì Phì mới lên tiếng.
"Nhìn có vẻ khoảng một tháng tuổi, kích thước thì gần bằng em." Tô Ngữ xem xét cẩn thận rồi mới trả lời.
"Hơn một tháng à, vậy tý nó tỉnh, chị cho nó uống ít sữa bò là được, lấy lòng nó một chút, chắc là có tác dụng đấy."
Tô Ngữ nhìn hai tay của mình, sau đó cẩn thận hỏi "em có chắc nó sẽ không trực tiếp cắn đứt tay chị?"
"Em không chắc, nhưng nếu chị không thử, thì sao mà biết được, chắc là, không cắn rớt tay được đâu." Phì Phì thản nhiên nói.
Nghe được lời này, Tô Ngữ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không phản đối "vậy sữa ở đâu?"
Bây giờ cô không vào được không gian, nếu vào được thì cô đã chui vào trong đó trốn rồi, còn ló đầu ra đây làm gì
"Meo~" Phì Phì kêu thật dài một tiếng.
Một giây tiếp theo, trong tay Tô Ngữ xuất hiện một lọ sữa bò cùng một cái chén.