Chương 3: Lúc gả đi

Nhìn vẻ mặt vội vàng của Lý thị ở mép giường, Tô Ngữ ở trong lòng cười lạnh, thật đúng là không chờ nổi mà, cơm sáng cũng không cho ăn, chỉ vì muốn tiết kiệm hai miếng nước đó sao?

Không để ý tới Lý thị, Tô Ngữ mặc xong quần áo, rửa mặt đơn giản một chút, khi đi tới trong sân, thì mặt trời từ phía đông ló ra, ánh nắng màu vàng chiếu lên người, tâm tình Tô Ngữ bỗng nhiên có một tia hưng phấn.

Lý thị đi ra ngoài theo phía sau Tô Ngữ, nhìn bóng lưng gầy gò của Tô Ngữ, bà đột nhiên cảm thấy cô gái này có một chút khác thường. Nhưng khi xem xét kỹ hơn, thì vẫn là như vậy.

Lý thị lắc đầu, có lẽ bà suy nghĩ nhiều, bây giờ cũng chỉ chờ Khương Kỳ tới đón người nữa thôi.

Tô Ngữ nhìn kỹ, sân nhà họ Tô khá rộng, có ba gian nhà lát gạch xanh đỏ quay về hướng nam, chính giữa là nhà chính, phía đông là Tô An và Lý thị mang theo Tô Võ ở, phía tây là Tần Liên và Tô Văn ở.

Phía đông có 3 gian phòng cũng lót gạch, một gian phòng bếp, một gian để lương thực, gian còn lại làm phòng để đồ linh tinh, cất giữ nông cụ.

Cô nhìn về phía sau, cũng chính là phía tây sân, ba gian nhà tranh, nhìn lung lay sắp đổ.

Nói là ba gian, nhưng có một gian không có tường, phía sau lều tranh, ở dưới đất cất củi, để tránh bị ướt. hai gian còn lại, cô và Tô Ngôn mỗi người một gian.

Thấy vậy, Tô Ngữ trực tiếp cười lạnh, thật đúng là có mẹ kế liền có cha kế, phòng tốt thì dùng để cất giữ nông cụ, phòng không tốt thì cho con ở, cũng trả hy vọng gì về người cha đó cả.

“chị đang nhìn gì vậy?”kèm theo là một giọng nói nhẹ nhàng, là một bóng người ung dung đi tới, người này chính là Tần Liên.

Tục ngữ nói, một đẹp che trăm xấu, Tần Liên có làn da trắng nõn, nét mặt cũng có thể coi là thanh tú, nhưng là ở cái nơi nhỏ bé này, cũng coi như là một mỹ nhân.

“Không có gì, chỉ nhìn đây đó chút thôi” Tô Ngữ nhìn Tần Liên di chuyển nhẹ nhàng, thản nhiên trả lời.

Tần Liên mặt ngoài yếu đuối mong manh, kỳ thật lại là một người tranh cường háo thắng, đem Tô Ngữ đạp dưới chân, là chuyện cô ta đắc ý nhất, nhưng cố tình, trên mặt còn phải làm bộ dáng chị em tình thâm.

Lúc này Tô Ngôn từ trong phòng bếp đi ra, trong tay của hắn là một cái chén, bưng tới chỗ Tô Ngữ.

“chị, uống chén cháo rồi đi.”



Tô Ngữ nhìn về phía chén cháo ở trước mặt, bên trong là cháo trắng bóng, mùi hương gạo xông lên mặt, Tô Ngữ chỉ cảm thấy vị giác của mình không ngừng tiết ra nước miếng, thường gọi là chảy nước miếng.

Lý thị ở một bên nhìn thấy chén cháo này, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, muốn mở miệng mắng to, lại bị Tần Liên ngăn lại.

“mẹ, chị cả lát nữa là đi rồi, để chị ấy ăn no đi, cũng là người yên tâm không đúng sao?”

Lý thị nghe vậy không nói chuyện nữa, nhưng nhìn gương mặt bà ta ửng hồng, là biết bà ta tức không nhẹ. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngôn, kế hoạch trong lòng bà ta là, chờ tý nữa Tô Ngữ đi rồi, thì sẽ xử đẹp nó.

Tô Ngữ bị Tô Ngôn thúc giục ăn xong một chén cháo, lật tức cảm thấy toàn thân ấm dần lên, đối với sinh hoạt về sau tràn đầy mong chờ.

Yêu cầu của cô không cao, có thể ăn no mặc ấm, có nơi thoải mái, tốt nhất là có người em trai này ở bên người.

“Mẹ, Khương Kỳ tới rồi.”Tần Liên nhìn Khương Kỳ đột nhiên xuất hiện ở cổng lớn, lôi kéo cánh tay Lý thị nhỏ giọng nói.

Lý thị nghe vậy, nhìn ra ngoài cửa, liền thấy Khương Kỳ đang đứng ở đó, dáng người đĩnh đạc, khuôn mặt lạnh lùng, thêm vết sẹo trên mặt hắn, làm Lý thị nhìn mà cả người run lên.

“Tiểu...Tiểu Ngữ, Khương Kỳ tới đón con rồi kìa, nhanh lên, đi thôi.”Lý thị xoay đầu, thúc giục Tô Ngữ.

Lúc Tần Liên nói ra tiếng Tô Ngữ cũng nhìn ra cửa rồi, cô biết Khương Kỳ là con nuôi, là từ trong trí nhớ biết được, nhưng cảm giác từ trí nhớ đến nhìn trực tiếp thì nó lại khác xa nhau.

Tuy khuôn mặt của Khương Kỳ có chút khủng bố, nhưng đối với Tô Ngữ hiện tại mà nói, hoàn hoàn không để ở trong mắt, mạt thế kéo đến, cô còn từng nhìn thấy zombie lôi ruột đi lù lù ngoài đường, so với vết sẹo nhỏ này thì tính làm cái gì.

“con đi thu dọn đồ đạc đã.”Tô Ngữ nói xong câu này, liền đi tới nhà tranh.

“Chị, em tới giúp chị”Tần Liên chạy chậm đuổi kịp bước chân Tô Ngữ, cô không muốn ở chỗ này chờ đâu, gương mặt này của Khương Kỳ thật quá dọa người rồi.

Khương Kỳ nhìn bóng dáng của Tô Ngữ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Tô Ngữ này, so với trước kia nhìn thấy hắn cả người run cầm cập, khuôn mặt nhỏ trắng bệch lại, sao giờ lại nhìn thấy không giống nhỉ? Vừa rồi còn đối mặt nhìn hắn nữa, thú vị mà.

Tô Ngữ rất nhanh đem đồ dọn xong, thật sự thì cũng trả có gì, cái gọi là hành lý cũng chỉ có 2bộ quần áo rách nát đầy mảnh vá.



Đi đến trước mặt Tô Ngôn, Tô Ngữ vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói “Chăm sóc tốt cho chính mình, chị rất nhanh sẽ đến đón em đi.”

Tô Ngôn chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, gật gật đầu, hắn nhất định sẽ chờ chị mình tới đón hắn, chị hắn chưa bao giờ nói dối hắn cả.

Cha Tô An đến bây giờ vẫn chưa lộ mặt, Tô Ngữ cũng không hứng thú gì, đi đến trước mặt Khương Kỳ nói “đi thôi ”

Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ một cái, nhấc chân đi về phía núi Vân Vụ.

Lý thị nhìn Tô Ngữ và Khương Kỳ biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng cũng an tâm. Con nhóc chết tiệt kia rốt cuộc cũng đi rồi, hai mươi lượng bạc này chạy không thoát rồi.

Vừa định xoay người vào nhà, liền nhìn thấy Tô Ngôn ở một bên bưng chén nhìn về phía cửa, lửa giận của Lý thị lại lên “thằng nhãi ranh, là ai cho mày nấu một chén cháo hả? Mày làm người trong nhà phải sống làm sao đây? Còn mặt mũi ăn cơm, tao xem mày chính là ngứa da mà. Hôm nay nhịn, không được ăn cơm.”

Lý thị nói xong, đoạt chén trong tay Tô Ngôn, đi vào phòng bếp. đi được hai bước, lại quay đầu tới nói với Tô Ngôn “Còn không đi giặt quần áo, chờ bà đây đi hả?”

Tô Ngôn cả người run lên, vội vàng chạy đi, nhặt cái chậu gỗ trên mặt đất ở gian nhà chính lên.

Trong chậu gỗ là quần là quần áo bẩn của cả nhà, Tô Ngôn bưng quần áo đi ra cửa lớn, đi ngược hướng với núi Vân Vụ.

Bên kia, Tô Ngữ đi theo Khương Kỳ, Khương Kỳ không nói chuyện với cô, nhưng đi cũng không tính là nhanh, Tô Ngữ có thể bắt kịp.

Tô Ngữ nhìn chằm chằm phía sau lưng của Khương Kỳ, người này thật cao, nhìn cũng tầm 1m8. Chân hắn dài như vậy, mà bước chân cũng không lớn, Tô Ngữ cong môi cười, xem ra người này cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Sau khi ra khỏi thôn, lại đi thêm nửa tiếng, rốt cuộc mới tới dưới chân núi Vân Vụ.

Địa hình dưới chân núi Vân Vụ so với trong thôn cao hơn nhiều, kéo dài vài dặm, giống như một vùng cao nguyên vậy.

Nơi này không có cây to, chỉ có một ít cây non và cỏ dại, đất đai không phì nhiêu, thuộc về đất hoang.

Khương Kỳ ở chỗ này xây nhà, một là bởi vì người nhà họ Triệu muốn cho hắn cách xa họ, hai là vì hắn không thích có quá nhiều người, nơi này yên tĩnh, gần đây cũng không có hộ gia đình nào, lại gần núi Vân Vụ, cũng tiện đi săn