Chương 9: Năng Lượng Thần Bí (1)

“Hiểu Tiêu, nàng thấy cách xử lý này thế nào?” Bùi Nghiên Đình hỏi lấy lòng.

“Hừ. Nếu các ngươi làm như vậy từ sớm thì cũng sẽ không xuất hiện án oan thế này.” Ninh Hiểu Tiêu không hề để mắt đến hành động lấy lòng của Bùi Nghiên Đình, ngược lại còn hừ lạnh coi thường.

“Đúng, là bổn vương nhất thời xem xét không chu đáo.” Điệu bộ này của Bùi Nghiên Đình là cần hạ mình bao nhiêu thì hạ mình bấy nhiêu: “Hiện giờ, chúng ta đi…”

“Ta muốn về thăm nhà một chút.” Ninh Hiểu Tiêu nói không chút khách sáo, nói xong liền quay người đi.

Bùi Nghiên Đình không hề để tâm, ngược lại còn vui vẻ đi theo sau.

Đợi sau khi đám người Bùi Nghiên Đình đều rời đi hết, đám đông trên đường mới phản ứng lại được mình vừa mới nhìn thấy thứ gì.

Người đó là Vương gia tôn quý nhất ở Tĩnh Quốc bọn họ sao?

Vị Vương gia vang danh thiên hạ chỉ dựa vào một trận đánh từ thuở niên thiếu vậy mà lại lấy lòng Ninh Hiểu Tiêu sao?

Ngoại trừ một vài nữ nhân cảm thấy ghen tị trong lòng thì những người khác vẫn cảm thấy rất vui vì cuối cùng Ninh Hiểu Tiêu đã kết thúc ngày tháng khổ đau, những ngày tháng hạnh phúc đã đến rồi.

Nhưng Hướng Viễn lại âm thầm nắm chặt nắm tay, quay người, bước nhanh rời đi.

Hắn phải trở về thương lượng với phụ thân xem chuyện này phải xử lý thế nào.

Sản nghiệp của nhà họ Hướng bọn họ xuất hiện vấn đề, đang đợi liên hôn với nhà họ Ninh để được sự giúp đỡ về tiền vốn.



Hiện giờ Ninh Hương Hương xảy ra chuyện thì nhà họ Hướng bọn họ phải làm sao?

Tại nhà họ Ninh, Ninh Hiểu Tiêu nhìn “căn nhà” vừa thân thuộc lại vừa xa lạ. Sau khi nàng đi một vòng, cảm giác hơi nặng nề trong lòng đó bỗng chốc tiêu tan.

Cuối cùng phần ý niệm cố chấp còn sót lại trong cơ thể của nguyên chủ đã yên tâm rồi, coi như là đã ra đi mà không còn vướng víu nữa.

Ninh Hiểu Tiêu từ từ cong lên khóe môi, sau này cô đã là Ninh Hiểu Tiêu toàn vẹn rồi.

“Thế nào? Hài lòng chứ?” Bùi Nghiên Đình khẽ cười, hỏi.

“Một Vương gia như ngươi lại biểu hiện nịnh nọt như vậy, là tốt thật sao?” Ninh Hiểu Tiêu không hề quay người lại, chỉ buồn cười hỏi.

“Có như vậy thì khi về đến kinh thành mới có thể khiến cho những người đó biết bổn vương si mê ngươi thế nào.” Bùi Nghiên Đình cười nói.

Ninh Hiểu Tiêu gật đầu, dù sao thái độ kiêu ngạo khi được người khác theo đuổi này vốn không phải là diễn, mà là chuyện nàng đã quen từ lâu rồi.

Nếu phải sắm vai một cặp phu thê ân ái gì đó với Bùi Nghiên Đình thì rất có thể nàng sẽ lộ tẩy.

Thế này là tốt nhất.

Nhìn bóng dáng mảnh mai trước mặt, Bùi Nghiên Đình giống như tùy tiện hỏi một câu: “Ngươi lấy được những chứng cứ đó từ đâu?”



“Ta tự có cách riêng của ta.” Ninh Hiểu Tiêu khẽ cười, nói: “Chúng ta là quan hệ hợp tác, không phải sao?”

Bùi Nghiên Đình gật đầu: “Phải.”

Quan hệ hợp tác không có nghĩa là không giữ lại gì cả. Lòng cảnh giác của nàng vẫn rất cao.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau dần dần đi xa, trên vai Ninh Hiểu Tiêu đột nhiên xuất hiện một con chuột nhỏ toàn thân bao bọc bởi lớp lông tơ màu bạc. Hai móng vuốt nhỏ màu trắng nhạt cào cào lên chiếc tai nhỏ hình bán nguyệt, vẫy hai chân nhỏ bên dưới về phía Bùi Nghiên Đình rời đi, làm ra dáng vẻ uy hϊếp.

“Chíp Bông, em làm gì vậy?” Ninh Hiểu Tiêu bật cười thành tiếng.

Con chuột bạc nhỏ vù một cái sà vào trong lòng Ninh Hiểu Tiêu, cọ cọ làm nũng.

Ninh Hiểu Tiêu vươn tay, xoa xoa đầu con chuột bạc nhỏ, ánh mắt mang theo ý cười.

Không gian của nàng chỉ có thể để con chuột lông bạc ra vào. Lần hoán đổi linh hồn này thật sự khiến nàng không sử dụng được rất nhiều năng lượng.

Nhưng mà, hiện giờ ở Tĩnh Quốc chỉ cần võ công cũng đã đủ rồi, những năng lực khác sẽ từ từ khôi phục.

Ban đêm, Bùi Nghiên Đình đã xử lý xong chuyện của Vương huyện lệnh, hắn nhìn thấy Lục Tường có lời muốn nói nhưng lại thôi.

“Sao thế?” Bùi Nghiên Đình hỏi.

“Vương gia, chứng cứ mà Ninh cô nương mang tới còn đầy đủ hơn của thuộc hạ điều tra.” Lục Tường không thể không lo lắng về lai lịch của Ninh Hiểu Tiêu. Nếu như lai lịch không rõ ràng thì Vương gia có thể gặp nguy hiểm.