Chương 6: Muốn Thành Hôn

Ninh Hương Hương đứng ở một chỗ thoáng mát bên cạnh hẻm nhỏ, đang nhìn một nam tử nho nhã đứng xếp hàng mua điểm tâm cho nàng ở con đường bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Nam nhân này là của nàng rồi.

Thiếu Đông Gia của tửu trang Hướng gia, dáng dấp tuấn tú lịch sự, không biết có bao nhiêu nữ tử trong thành dòm ngó mong muốn.

Mỗi ngày nàng đi trên đường, nhìn thấy những ánh mắt hâm mộ của những nữ nhân kia, nàng lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

"Đang cười cái gì?" Giọng nói đột ngột cắt ngang tâm trạng vui vẻ của Ninh Hương Hương, khiến nàng không thể bình tĩnh mà xoay người. Nhưng sau khi nàng nhìn rõ người đứng trong hẻm nhỏ là ai thì lại đứng chết lặng tại chỗ.

"Đường, đường tỷ?" Ninh Hương Hương kinh ngạc nhìn Ninh Hiểu Tiêu ở trước mắt, hoảng sợ nói: "Sao tỷ lại ở chỗ này?"

"Không phải các ngươi bị gϊếŧ chết hết sao?" Ninh Hiểu Tiêu trầm giọng hỏi.

Sự kinh ngạc ngắn ngủi của Ninh Hương Hương qua đi, trên mặt giương lên nụ cười ác độc: "Bị gϊếŧ hả? Ngươi đang mơ cái gì vậy? Nói cho ngươi biết, bây giờ ta đang sống rất tốt. Đang sống ở trong phòng của ngươi, dùng nha hoàn của ngươi, bây giờ ngay cả vị hôn phu của ngươi cũng là của ta."

"Ninh Hiểu Tiêu, lúc trước ngươi ở nhà có từng nghĩ sẽ trở thành như vậy không?" Ninh Hương Hương khoái ý cười lớn: "Cảm giác đường đường là đại tiểu thư Ninh gia lại biến thành nữ nô như thế nào? Rất sung sướиɠ phải không?"

"Ta nghe nói những tên nô ɭệ kia đều rất đói khát, nhất định bây giờ cuộc sống của ngươi rất vui vẻ nhỉ?"

Nhìn gương mặt vặn vẹo của Ninh Hương Hương, Ninh Hiểu Tiêu nhíu mày: "Trước kia ta có lỗi với ngươi sao?"

"Hừ! Đều là người Ninh gia, dựa vào cái gì mà ngươi và cha ngươi có thể ở nhà chính, một nhà chúng ta chỉ có thể ở ngoại trạch? Dựa vào cái gì mà các ngươi nắm giữ sản nghiệp của Ninh gia, còn chúng ta chỉ có được chút xíu? Dựa vào cái gì ngươi có thể đính hôn với Hướng Viễn mà ta lại không được?" Ninh Hương Hương càng nói càng tức, về sau đã biến thành cắn răng nghiến lợi, chỉ hận không thể nhào tới cắn nát Ninh Hiểu Tiêu.



"Sao ta lại nhớ đây là quyết định của tổ phụ, vả lại, phụ thân ngươi cũng không có bất cứ phản đối gì." Ninh Hiểu Tiêu hỏi: "Nhiều năm như vậy, cha ta chủ trì đại cục, chi tiền hoa hồng cho nhà các ngươi một văn tiền cũng không thiếu. Nhà các ngươi cũng sống trong sung sướиɠ chưa phải chịu đựng qua khổ cực gì?"

"Nếu như không có các ngươi, cha ta sẽ là chủ nhân của Ninh gia." Ninh Hương Hương cười khẩy nói.

Ninh Hiểu Tiêu nhẹ giọng thở dài: "Lòng tham không đáy."

"Cho nên, lúc trước đã hại chết cha ta, rồi lên kế hoạch biến ta thành nô ɭệ cũng là do các người làm!"

Ninh Hương Hương cười to đáp lại lời nói của Ninh Hiểu Tiêu: "Bây giờ nói gì cũng đã muộn, kết cục đã được định sẵn rồi..."

"Đường tỷ, tỷ chạy mau đi, nếu như bị Vương Huyện Lệnh phát hiện thì tỷ sẽ bị tội chết đó!" Đột nhiên Ninh Hương Hương biến từ sói xám độc ác thành cừu nhỏ dịu dàng.

Ninh Hiểu Tiêu buồn cười nhìn Hướng Viễn có vẻ kinh ngạc đi vào trong hẽm nhỏ.

"Hiểu Tiêu?" Trong tay Hướng Viễn cầm theo điểm tâm mua cho Ninh Hương Hương, hắn khϊếp sợ nhìn cô nương tuyệt đẹp ở trước mặt.

"Hướng đại ca, cầu xin huynh, tuyệt đối đừng đến chỗ Vương Huyện Lệnh tố giác đường tỷ ta." Ninh Hương Hương xoay người một cái, ra vẻ bi thương giữ chặt tay Hướng Viễn cầu xin, diễn vai đường muội tình thâm hết sức hoàn hảo.

"Các ngươi..." Ánh mắt Ninh Hiểu Tiêu rơi vào cảnh Ninh Hương Hương và Hướng Viễn đang nắm tay nhau. Ninh Hương Hương lại giống như bị bỏng, nhanh chóng buông tay ra : "Đường tỷ, là do muội thích Hướng đại ca, xin tỷ tuyệt đối đừng làm khó Hướng đại ca."

"Hiểu Tiêu, không phải như vậy." Hướng Viễn nghe thấy sự quan tâm của Ninh Hương Hương, quyết định đứng cùng phía với nàng ta: "Thật ra ta cũng thích Hương Hương. Tháng sau chúng ta sẽ thành thân."