Hoàng cung Tĩnh quốc, bên trong ngự thư phòng.
Hai huynh đệ Bùi Nghiên Hạo và Bùi Nghiên Đình đều không nói gì.
Thái giám tâm phúc của Bùi Nghiên Hạo thi thoảng lại liếc sang Lục Tường. Vẻ mặt Lục Tường cũng vô cùng bối rối, một bầu không khí quái dị tràn ngập toàn bộ ngự thư phòng, thật sự làm cho người ta đứng ngồi không yên.
"Nghiên Đình, đệ có thể ca khúc khải hoàn trở về, thật là đáng mừng, ha ha..." Bùi Nghiên Hạo cười khan hai tiếng, cứ cảm thấy hơi sai sai ở đâu đó, lại ngậm miệng lại.
"Hoàng huynh cũng đã giải quyết một phần những phiền phức trong triều, thật là nhẹ nhõm..." Bùi Nghiên Đình muốn cười một chút, nhưng nụ cười kia đến môi rồi lại không thể cười nổi.
Cuối cùng huynh đệ hai người nhìn nhau một cái, rồi lại lúng túng dời ánh mắt đi.
Bên trong ngự thư phòng lại lâm vào bầu không khí lúng túng kỳ lạ, làm cho Thường Nhạc và Lục Tường đều cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
"Được rồi, trẫm nói trước vậy." Hồi lâu sau, Bùi Nghiên Hạo mới phá vỡ bầu không khí lúng túng.
"Vương Kiệt đã bị xử trí, hắn thư từ qua lại với Nguyễn Triệu Trạch, chứng cứ muốn phản bội Tĩnh quốc vô cùng xác thực. Các dấu hiệu đều chứng minh đây là hành vi của cá nhân hắn, không liên quan đến thừa tướng Từ Nguyên Hàm." Bùi Nghiên Hạo nói xong, dừng một chút như đang cân nhắc nên nói câu tiếp theo như thế nào.
Uống một hớp trà, lúc này Bùi Nghiên Hạo mới nói tiếp: "Mật thám đã điều tra rồi, Từ Nguyên Hàm đã biết Vương Kiệt có liên hệ với Trấn Quốc Công Lương Hồng Tùng."
"Khá khen cho một chiêu vu oan giá họa của Lương Hồng Tùng!" Bùi Nghiên Đình cười lạnh, nói: "Rõ ràng là hắn muốn hợp tác với Bắc Di, nhưng vẫn cứ lợi dụng môn sinh của thừa tướng là Vương Kiệt để che giấu cho mình. Dù cuối cùng có điều tra ra, thừa tướng Từ Nguyên Hàm cũng phải gánh tội thay cho hắn."
Ai nói Trấn Quốc Công chỉ là một tên mãng phu?
Hắn vẫn biết dùng mưu kế.
"Đúng là kế hay." Lúc Bùi Nghiên Hạo nói lời này, vẻ mặt hơi không đúng lắm: "Thân phận của Vương Kiệt bị Từ Nguyên Hàm tra ra được, nhưng không có chứng cứ chứng minh có liên quan trực tiếp với Lương Hồng Tùng. Vì vậy Từ Nguyên Hàm dâng tấu nói rằng chẳng qua là do Vương Kiệt tự mình hành động."
Nói xong câu này, Bùi Nghiên Hạo thở dài một tiếng: "Kể từ đó, hận thù giữa hai người Từ Nguyên Hàm và Lương Hồng Tùng đã xuất hiện."
"Hai người bọn họ sẽ đấu đá với nhau trước, không có nhiều thời gian rảnh rỗi để nhớ thương ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh nữa." Bùi Nghiên Đình nhẹ nhõm nói.
"Ừm." Bùi Nghiên Hạo gật đầu, nhìn thoáng qua Bùi Nghiên Đình, giọng điệu kì dị nói: "Sau khi biết được hành động của Vương Kiệt, người đã viết những lá thư kia, xóa dấu vết liên quan trực tiếp đến Vương Kiệt và Lương Hồng Tùng đều là Ninh Hiểu Tiêu."
"Nghiên Đình, rốt cuộc Ninh cô nương là ai?" Lại lợi hại hơn cả ám vệ của hắn, rất nhiều chứng cứ bọn hắn không tìm được.
Bùi Nghiên Đình tự tin cười một tiếng: "Nữ tử mà đệ đang theo đuổi!"
Bùi Nghiên Hạo nhìn vẻ mặt hưng phấn và đắc ý của đệ đệ mình, bất đắc dĩ than nhẹ: "Được rồi."
"Chuyện của đệ ở Bắc Di tiến triển rất thuận lợi à?" Bùi Nghiên Hạo quyết định dời lực chú ý đi nơi khác.
"Đương nhiên." Bùi Nghiên Đình vui vẻ cười lớn: "Đệ và Tam vương tử Bắc Di thừa dịp loạn lạc tiến vào Bắc Di, chém Đại tướng Bắc Di làm loạn, thu phục những tướng sĩ làm loạn, thuận lợi giải quyết hết mọi chuyện."
Bùi Nghiên Hạo nhìn thoáng qua người đệ đệ đang cười vui vẻ của mình, hỏi một câu: "Bắc Di... Tại sao lại đại loạn?"
"Chứng cứ phạm tội của Đại vương tử đã bị vạch trần, ai ai cũng biết." Bùi Nghiên Đình cười lớn: "Đệ tiết kiệm công sức, giúp đỡ Tam vương tử Bắc Di trấn áp bạo loạn, ổn định triều chính Bắc Di là được rồi."