Chương 46: Trọng Điểm (2)

"Chưa tiêu diệt được Bắc Di nên vương gia ăn không ngon, ngủ không yên." Lục Tường cảm thán một tiếng rồi vội vàng đuổi theo bước chân của vương gia nhà hắn, nhanh chóng rời đi.

Thái giám tâm phúc đẩy cửa đi vào ngự thư phòng thì nhìn thấy bút lông Mặc Ngọc Hồ Châu bị gãy ở trên thư án.

Cả Tĩnh Quốc chỉ có hai cây, vương gia đã tức giận đến mức nào mới bẻ gãy bút lông?

Nhìn thấy vẻ mặt của thái giám tâm phúc, Bùi Nghiên Hạo cảm thấy đầu mình càng thêm đau hơn. Bờ môi giật giật, hắn muốn giải thích một chút sự hiểu lầm “tốt đẹp” này nhưng nghĩ đến chuyện gì đó lại đành ngậm miệng lại im lặng.

Được rồi, dù sao cũng là đệ đệ của hắn, nên để lại chút ấn tượng tốt cho người ngoài.

Ở trong Vô Phương Cư, Ninh Hiểu Tiêu đang nằm nghiêng ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên nàng thấy trên người mình hơi nặng, chuột bạc nhỏ nhảy lên trên ngực nàng, kêu mấy tiếng “chít chít”.

Lông mày Ninh Hiểu Tiêu hơi nhíu lại: "Được rồi, ta biết rồi. Ngươi về trước đi."

Chuột bạc nhỏ “vèo” một cái về lại bên trong không gian, thảo luận tình huống bên ngoài với những đồng bọn khác.

Tên Bùi Nghiên Đình này cũng không quá tệ, biết ra mặt vì chủ nhân, tạm thời xem như đủ tiêu chuẩn.

Ninh Hiểu Tiêu đứng dậy, ung dung tản bộ đến viện của Bùi Nghiên Đình.



"Hiểu Tiêu, sao nàng lại tới đây?" Bùi Nghiên Đình được quan tâm mà lo sợ.

Từ sau khi Ninh Hiểu Tiêu đến vương phủ của hắn thì đây là lần đầu tiên nàng tới viện của hắn.

Nhìn Bùi Nghiên Đình đang ân cần rót trà cho nàng, Ninh Hiểu Tiêu hỏi thẳng: "Ngươi muốn tiến đánh Bắc Di sao?"

Động tác trên tay dừng lại, Bùi Nghiên Đình buông ấm trà xuống, cười nói: "Quả thật là không có chuyện gì có thể gạt được Hiểu Tiêu."

"Vì ta sao?" Ninh Hiểu Tiêu nhíu mày.

Lúc ở trên đường, nàng đã nhường nhịn tên Nguyễn Triệu Trạch kia vì sợ làm cho hai nước phân tranh, không ngờ rằng cuối cùng kết quả vẫn như vậy.

"Bắc Di đã có dã tâm từ lâu, mấy năm nay không ngừng củng cố thực lực. Sau khi phụ hoàng ta băng hà, bọn họ càng trắng trợn mở rộng thế lực hơn, thậm chí còn cấu kết với đại thần trong triều, muốn làm cho Tĩnh quốc đổi chủ." Bùi Nghiên Đình khẽ cười nói: "Nên tiêu diệt chúng, bây giờ là một cơ hội tốt."

"Chừng nào ngươi xuất chinh?" Ninh Hiểu Tiêu hỏi: "Nhân mã ở biên cảnh đã chuẩn bị xong chưa?"

Bùi Nghiên Đình kinh ngạc nhìn thoáng qua Ninh Hiểu Tiêu rồi lập tức nở nụ cười: "Hiểu Tiêu, quả nhiên chỉ có nàng mới hiểu rõ ta nhất."

Ninh Hiểu Tiêu mỉm cười, chuyện này không phải rất rõ ràng sao?

Đến bây giờ, tin tức Nguyễn Triệu Trạch chết vẫn chưa được truyền ra, có thể thấy được, chuyện này vẫn luôn bị đè ép xuống.



Nếu không muốn bị người ngoài biết, vậy Bùi Nghiên Đình xuất chinh cũng sẽ không gióng trống khua chiêng.

"Ngươi muốn tập kích sao?" Ninh Hiểu Tiêu hỏi.

"Đúng." Bùi Nghiên Đình cười nói: "Nguyễn Triệu Trạch được vua Bắc Di sủng ái, mà mẫu thân của Tam vương tử lại chết vì Nguyễn Triệu Trạch. Lần này Nguyễn Triệu Trạch tới là vì muốn liên hệ với đại thần nào đó, muốn có được một vị trí tốt."

"Nội ứng ngoại hợp, có vài người muốn ngôi vị hoàng đế của Tĩnh quốc, Bắc Di muốn thoát ly khỏi Tĩnh quốc sao?" Sau khi Ninh Hiểu Tiêu nói xong thì cũng tự lắc đầu: "Nếu chỉ thoát ly thôi thì chắc không cần phải tốn công như thế này."

Không phải người ta nói Bắc Di đã đủ lớn mạnh rồi hay sao?

"Muốn tám thành của Tĩnh quốc." Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Bùi Nghiên Đình trầm xuống.

Giang sơn của Bùi gia, huynh đệ bọn họ dốc hết tâm sức để bảo vệ Tĩnh quốc. Sao có thể vì vài người mà dễ dàng cắt đi tám thành chứ?

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

"Cho nên ngươi đã liên hệ với Tam vương tử của Bắc Di rồi à? Ngươi giúp hắn cướp đoạt vương vị Bắc Di, Bắc Di vẫn phụ thuộc về Tĩnh quốc như trước?" Ninh Hiểu Tiêu nhìn về phía Bùi Nghiên Đình.

Bùi Nghiên Đình gật đầu nói: “Phải”.

Ninh Hiểu Tiêu hiểu ra, nói thẳng ý định của nàng: "Ta cũng đi."