Chương 44: Lấy Đại Cục Làm Trọng (2)

“Rõ ràng là vị Vương tử Bắc Di kia không đúng!” Vân Lam càng thêm phẫn nộ bất bình, chẳng lẽ lại để tiểu thư bị người ta chọc ghẹo vô ích như vậy sao?

Ninh Hiểu Tiêu nở nụ cười: "Ra bên ngoài đương nhiên phải lấy đại cục làm trọng, không thể vì chuyện bất bình của cá nhân làm ảnh hưởng đến đại cục. Dù sao đây là chuyện bứt dây động rừng. Nếu gây ra chiến tranh giữa hai nước thì chịu khổ sẽ là dân chúng của hai nước."

Vân Lam cắn môi, xúc động nói nhỏ: "Tiểu thư, người phải chịu ấm ức rồi."

Tiểu thư thực sự là người hiểu lý lẽ, vì nước bỏ qua nổi tủi nhục mà bản thân mình phải gánh chịu.

Ngày thường, tiểu thư là một người tự do tự tại, muốn làm gì thì làm cái đó, có khi nào phải chịu sự trói buộc như vậy đâu?

“Không ấm ức.” Ninh Hiểu Tiêu cười nhẹ.

Dáng vẻ bình thản tựa như gió thoảng mây trôi càng khiến trong lòng Vân Lam chua xót không thôi.

Vì đại cục của quốc gia, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay vào bụng, tiểu thư thật là... Khiến nàng cảm động đến mức không biết nên nói gì cho phải.

"Ta hoàn toàn có thể đợi đến lúc đêm trăng gió lớn, bí mật giải quyết. Hà tất gì phải nôn nóng phản kích vào ngay lúc đó? Chút tính nhẫn nại thì ta vẫn có đó." Ninh Hiểu Tiêu cười nói xong, tiểu nhân ở trong lòng Vân Lam điên cuồng cào tường, trả sự cảm động lại đây cho nàng!

Ngay tại lúc Vân Lam phiền muộn, Ninh Hiểu Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ.



Nửa canh giờ trước, Vân Lam tình cờ gặp được Bùi Nghiên Đình ở cửa Vương phủ. Vậy trong nửa canh giờ này hắn làm gì, đi đâu vậy?

Ngay cả cơm trưa cũng không có ăn?

Trong ngự thư phòng ở hoàng cung, Bùi Nghiên Hạo ngồi vững vàng sau ngự thư án, sắc mặt âm trầm nhìn Bùi Nghiên Đình.

“Hoàng huynh, có chuyện gì vậy?” Thái độ ung dung của Bùi Nghiên Đình không mảy may làm dịu đi không khí nặng nề trong ngự thư phòng.

Bùi Nghiên Hạo nói gằn từng chữ: "Nguyễn Triệu Trạch đã chết rồi."

Vị Vương tử được sủng ái nhất Bắc Di, người thừa kế của Bắc Di vừa bị gϊếŧ một cách thần không biết, quỷ không hay ngay tại nơi ở của hắn ta.

Nếu không có phản ứng nhanh chóng của những thị vệ gác ở biệt viện, tin tức đã sớm gây náo động ở kinh thành.

“Ừm.” Bùi Nghiên Đình gật đầu, không chút ngạc nhiên nào.

“Đệ làm.” Bùi Nghiên Hạo nói không chút nghi ngờ mà là khẳng định.

“Không sai.” Bùi Nghiên Đình thừa nhận không chút khách khí.

“Tại sao?” Bùi Nghiên Hạo không hề tức giận, mà chỉ hỏi Bùi Nghiên Đình lý do.



Bùi Nghiên Đình cười lạnh nói: "Bắc Di mang danh nghĩa là thuộc địa của Tĩnh Quốc, nhưng thực ra, những người này đã sẵn sàng động tay động chân, lòng lang dạ thú ai ai cũng biết."

"Mà Nguyễn Triệu Trạch đến Tĩnh Quốc lần này, cống phẩm dâng lên đã thiếu rất nhiều, càng không có người nào mang dáng vẻ của một nước phụ thuộc. Khi đến diện kiến bệ hạ lại càng kiêu ngạo và vô lễ, không mảy may để Tĩnh Quốc chúng ta vào mắt."

Bùi Nghiên Đình càng cười lạnh: "Hơn nữa, Trấn Quốc công có quan hệ với Nguyễn Triệu Trạch. Nếu như trong ứng ngoài hợp, nhất định sẽ là một tai họa cho Tĩnh Quốc chúng ta."

"Thay vì chỉ ngồi chờ chết, chi bằng chúng ta nên chủ động tấn công. Bằng cách này, Tĩnh Quốc của chúng ta sẽ không bị rơi vào thế bị động cũng như sẽ không có chiến tranh trên lãnh thổ của chúng ta."

Những gì Bùi Nghiên Đình nói có lý có tình, chính nghĩa hào hùng, làm cho Bùi Nghiên Hạo gật đầu không ngừng.

“Các ngươi lui ra trước.” Bùi Nghiên Hạo đột nhiên mở miệng ra lệnh.

Thái giám thân tín của Bùi Nghiên Hạo và Lục Tường hành lễ rồi lui ra ngoài.

Cửa Ngự Thư Phòng vừa mới đóng lại, liền nghe thấy Bùi Nghiên Hạo hung dữ đập bàn ở bên trong, nghiêm nghị quát lớn: "Nói vào trọng tâm đi!"

Ngay cả từ “trẫm” còn không cần dùng, lần này không biết hoàng thượng đã tức giận đến mức nào?

Lục Tường và thái giám tâm phúc lo lắng liếc mắt nhìn nhau, nhưng không nói gì. Họ đều đứng cách xa ở ngoài cửa lặng lẽ canh giữ, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.