Chương 2: Kinh Sợ (2)

Trong phòng đấu nhau “bùm” “chíu” một trận, Lục Tường lập tức bừng tỉnh. Hắn vội vã xông đến trước cửa phòng, hô lớn: "Vương gia!"

Đúng lúc hắn định nhấc chân đá cửa vào thì từ trong phòng truyền ra tiếng của Bùi Nghiên Đình: "Không cần vào đây!"

Giọng nói hưng phấn của Bùi Nghiên Đình làm Lục Tường ngây người ra. Hiếm khi hắn thấy Vương gia vui vẻ như vậy, trong phòng không phải có thích khách sao?

"Vương gia, có chuyện gì vậy?" Lục Tường không yên tâm truy hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là một con mèo hoang mà thôi, bổn vương sẽ tự mình bắt nó." Lúc Bùi Nghiên Đình nói vậy, hai mắt hắn hưng phấn tới nỗi phát sáng. Hắn cứ nhìn chằm chằm Hiểu Tiêu kiên cường không chớp mắt.

Nữ nhân này đúng là khó đối phó thật, thân thủ cũng rất tốt.

Lâu lắm rồi hắn không được đánh một trận vui vẻ như vậy.

Tiếc rằng đây là một tên thích khách, nếu như có thể thuyết phục nàng quy phục thì quá tốt rồi.

Ở bên ngoài, Lục Tường nghe thấy vậy thì trong lòng run lên. Người khác có thể không biết được cách nói chuyện của Vương gia, hắn còn không hiểu rõ hay sao?

Như vậy là Vương gia đã phát hiện ra có thứ gì đó làm hắn cảm thấy thú vị rồi hả?



"Sao rồi? Sao rồi?" Huyện lệnh Mã Thiên Thuận vội vã dẫn người xông vào. Vương gia đang ở trong phủ của ông ta. Nếu như Vương gia xảy ra chuyện gì thì cho dù ông ta có đến mười cái đầu cũng không đủ để chém.

Lục Tường nhìn thấy vẻ bối rối kỳ lạ thoáng qua trên mặt của Mã Thiên Thuận, suy nghĩ của hắn lập tức thay đổi. Lẽ nào Mã Thiên Thuận muốn làm chuyện gì bất lợi với Vương gia hay sao? Hắn bỗng dưng quát lớn: "Chuyện tốt mà ông làm ra đấy."

Mã Thiên Thuận đột nhiên rùng mình một cái. Ông ta nghĩ đến điều gì đó khiến sắc mặt trở nên trắng bệch: "Ninh Hiểu Tiêu, con tiện nhân này, thế mà lại dám ngỗ ngược với Vương gia."

Âm thanh trong phòng đột nhiên dừng lại, lập tức trở nên yên lặng.

Mã Thuận Thiên vội vã lau mồ hôi lạnh trên trán, tươi cười nói: "Đại nhân, đây, đây là nữ nô xinh đẹp nhất ở Thạch Trường chúng ta. Hạ quan muốn để ả ta tới hầu hạ Vương gia thay y phục. Ai mà ngờ được, ả ta chân tay lóng ngóng làm Vương gia không vui rồi. Hạ quan sẽ đi giáo huấn ả ta ngay bây giờ."

Bùi Nghiên Đình ở trong phòng nghe thấy rõ ràng những gì Mã Thiên Thuận nói, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua gò má của Hiểu Tiêu, trên mặt còn mang theo ý cười trêu chọc: "Nữ nô sao?"

Mà lúc này Hiểu Tiêu bị Bùi Nghiên Đình khống chế, nàng vốn không chú ý tới ngón tay đang di chuyển trên mặt của mình. Đầu nàng như sắp nổ tung, tràn ngập những ký ức không thuộc về nàng.

Nàng, thế mà đã sống lại trong cơ thể của một nữ nhân tên là Ninh Hiểu Tiêu, tên của hai người chỉ thua kém nhau có một chữ.

Mà chủ nhân của cơ thể này lại là một nữ nô hèn mọn, đã mất đi tất cả.

Chả trách sau khi nàng tỉnh lại, thân thủ lại trở nên kém như vậy. Đây vốn không phải là cơ thể của nàng.



Hiểu Tiêu vùng vẫy một cái nhưng không có cách nào thoát ra. Nàng trừng mắt tức giận nhìn Bùi Đình Nghiên đang vô cùng đắc ý, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Nếu như lúc nãy không phải người ngoài cửa hét lên một tiếng làm cho ký ức trong đầu nàng nổ tung, nàng cũng không bị phân tâm để cho Bùi Nghiên Đình khống chế.

"Tên Mã huyện lệnh này có biết nữ nô mà ông dâng lên muốn lấy đi tính mạng của bổn vương không?" Bùi Nghiên Đình khẽ cười nói, thế nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa sát khí, châm vào da thịt người ta.

Hiểu Tiêu lập tức nghe hiểu, Bùi Nghiên Đình đang coi nàng là thích khách.

Nếu như vậy, dựa vào thân thủ bây giờ của nàng, nàng đã đắc tội với Vương gia thì chẳng phải sẽ lập tức chịu trảm quyết sao?

Không được, nàng không muốn chết.

"Hừ, kẻ làm quan đúng là chỉ biết coi mạng người như cỏ rác, đều cùng một loại. Người nhà ta đã chết hết rồi, gϊếŧ một người là ta đang trả thù, gϊếŧ hai người là ta đang lấy lãi." Hiểu Tiêu nghiến răng căm giận trách mắng.

Nàng đang đánh cược.

Cược xem vào thời khắc sắp chết như vậy nàng còn có thể tìm thấy một con đường sống hay không.

Bùi Nghiên Đình quan sát tỉ mỉ nữ nhân ở trong lòng, từ trên mặt nàng có thể nhìn thấy sự đau buồn phẫn nộ và oán giận khi phải đánh cược bằng cả mạng sống của mình.