"Nữ nhân điên này, dừng tay lại!"
"Tên lừa gạt này, ta đánh chết ngươi!"
Ninh Hiểu Tiêu ngồi nghiêng người trên ghế, nhàn nhã xem màn chó cắn chó ở trước mắt.
"Đuổi ả ta ra ngoài cho ta!" Hướng Viễn mắng tiểu nhị của quán.
Tiểu nhị của quán vội vàng chạy tới, kéo Ninh Hương Hương ra ngoài, cha mẹ Ninh Hương Hương đều bị nhốt vào đại lao. Hôm nay, Hướng Viễn vẫn là kẻ có quyền có thế, nếu phải nịnh hót ai, chắc hẳn bọn họ cũng hiểu rõ.
"Hướng Viễn, cái tên ngụy quân tử, hèn hạ vô liêm sỉ này, ngươi chết không được yên thân." Lúc bị ném ra đường, Ninh Hương Hương vẫn còn mắng chửi làm cho những người qua đường vây lại xem.
Bên trong phòng riêng, Hướng Viễn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ta đúng thật là đã bị nàng ta che mờ mắt mà.”
Ninh Hiểu Tiêu khẽ cười hỏi: "Ý của ngươi là nói ngươi vẫn còn tình nghĩa với ta, chẳng qua là bị Ninh Hương Hương che mắt thôi sao?"
“Đúng vậy." Hướng Viễn nói không chút do dự, đáng tiếc là chỉ đổi lấy một tràng cười của Ninh Hiểu Tiêu: "Hướng Viễn, ngươi còn có thể không còn chút liêm sỉ nào hay sao?”
"Coi như là ta bị đày đi làm nô ɭệ, thì chưa đến lúc bên kia mua lại ta. Nếu như ngươi thật sự có tình có nghĩa với ta, ngươi có thể dùng tiền để đưa ta về mà! Nhưng ngươi lại không dòm ngó tới, đi tìm chỗ dựa mới. Cuối cùng còn muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu người khác. Sự vô sỉ của ngươi đúng là không có giới hạn.”
Trong lời nói của Ninh Hiểu Tiêu khiến cho sắc mặt của Hướng Viễn lúc xanh lúc trắng nhưng vẫn cố gắng nặn ra một câu: "Hiểu Tiêu, sao nàng có thể nói như vậy chứ?”
"Chẳng lẽ không phải là sự thật sao?" Ninh Hiểu Tiêu buồn cười hỏi: "Không phải là nhà họ Hướng các người làm ăn không tốt, cần tiền của nhà họ Ninh để cứu mạng hay sao?”
“Hiểu Tiêu, nàng nói như vậy cũng không đúng. Thật ra thì…”
“Cần ta đưa cho ngươi xem các khoản nợ của các người với nhà họ Ninh không?” Ninh Hiểu Tiêu không hề cho Hướng Viễn cơ hội giải thích.
"Ninh Hiểu Tiêu, ngươi…" Hướng Viễn hạ mình hồi lâu như vậy không những không có hiệu quả mà ngược lại còn bị Ninh Hiểu Tiêu một mực chèn ép, hắn cũng không giả vờ được tiếp nữa.
"Bản Vương còn không biết ai lại to gan muốn chết như vậy, muốn người của Bản Vương." Bùi Nghiên Đình chậm rãi đi vào.
Một giọng nói không nhanh không chậm khiến cho toàn thân Hướng Viễn cứng đờ lại.
Bùi Nghiên Đình đĩnh đạc đi vào ngồi xuống ghế, liếc nhìn Hướng Viễn. Hắn cười hỏi Ninh Hiểu Tiêu: "Đây là ai?"
"Một tên tiểu nhân vô liêm sỉ, không biết trời cao đất rộng là gì." Ninh Hiểu Tiêu không hề khách khí nói.
Dù sao thì nàng cũng đã từng có mối tình thắm thiết với Hướng Viễn. Cuối cùng, Hướng Viễn vì ham muốn lợi ích cho bản thân, ngay cả việc ra tay giúp đỡ cũng không chịu.
Cho dù hắn không muốn mua nàng từ Thạch Trường về mà coi như là tưởng nhớ chút tình cũ, khiến cho cuộc sống của nàng tốt hơn chút cũng được.
Đường đường là Hướng gia, còn chưa đến mức một chút bạc như vậy cũng không lấy ra được.
"Nếu đã là tiểu nhân thì còn ở lại đây làm gì? Người đâu, lôi ra ngoài!" Bùi Nghiên Đình phân phó một tiếng, Lục Tường lập tức lạnh giọng nói.
Trong phòng riêng trở lại vẻ yên tĩnh, Bùi Nghiên Đình cười hỏi: "Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi, ngươi muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa không?”
“Không có gì đáng để lưu luyến." Nếu đã vì báo thù cho nguyên chủ, nàng cũng không cần phải ở lại: “Ngày mai lập tức lên đường trở về kinh thành.”
“Ta nói cho ngươi nghe một chút tình hình ở kinh thành." Bùi Nghiên Đình phân tích kỹ lưỡng tình hình các thế lực ở kinh thành cho Ninh Hiểu Tiêu nghe, để sau khi nàng tới có thể chuẩn bị sẳn tinh thần.
Không ngờ cả một buổi chiều đã trôi qua rồi.
“Cho nên, về đến kinh thành cũng rất có thể là đầm rồng hang hổ.” Bùi Nghiên Đình khẽ cười nói: “Ngôi vị Hoàng đế của Hoàng huynh ta cũng không được vững chắc.”
“Đầm rồng hang hổ?" Ninh Hiểu Tiêu nhíu nhẹ lông mày: “Có gì mà phải sợ?”
Nụ cười rực rỡ, vẻ mặt thoải mái lập tức khiến cho trái tim của Bùi Nghiên Đình khẽ nhảy lên một nhịp.
Tinh thần liều lĩnh này… Hắn thích.